Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 239 - Chương 239 - Đây Là Quỳnh Hoa Tông

Chương 239 - Đây là Quỳnh Hoa Tông
Chương 239 - Đây là Quỳnh Hoa Tông

Chương 239: Đây là Quỳnh Hoa Tông

Đường Tửu Thanh đi từ từ đến trước hai người, trong tay nắm chặt trường kiếm, thanh âm của y mang theo một vẻ không cam lòng tới cực độ: “Thật có lỗi, đánh cược sinh tử này là chuyện của chân truyền chúng ta, cuối cùng phải liên lụy ngươi vào.”

“Sao?”

Hai mắt Hứa Nguyên lấp lóe.

Đường Tửu Thanh nhìn về phía nhị trưởng lão với vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi: “Đám lão bất tử Âm Vũ Huyễn kia đồng ý giao cây non của Mị Thần Anh Thụ ra.”

Trong lòng Hứa Nguyên hơi có suy đoán.

Sau khi cùng đám người Đường Tửu Thanh đi vào trong đại điện thì suy đoán của Hứa Nguyên cũng được xác thật.

Nội đấu.

Hai phe cánh bên trong Quỳnh Hoa Tông hiện tại đang nội đấu với nhau như trước.

“Trận tiếp theo cho Cảnh Hách lên đi.”

Một vị trưởng lão bộ dáng trung niên lên tiếng đề nghị.

Thanh âm của hắn quanh quẩn trong điện phủ trống trải.

Lời vừa dứt, trưởng bối còn chưa kịp mở miệng thì Đường Tửu Thanh đã lập tức phản pháo lại một cách không chút khách khí nào: “Vương lão đầu, ngươi nói câu này ra ngươi không cảm thấy ngượng à?”

“Lấy tu vi cùng với thiên phú của Cảnh Hách thì sáu năm trước đáng ra hắn đã được tấn thăng lên đệ tử chân truyền rồi, nhưng chính các ngươi là người chiếm danh ngạch của hắn, hiện tại có việc thì lại nhớ tới hắn sao?”

Trưởng lão trung niên nghe vậy thì nhíu mày, nhưng hắn cũng không tức giận, chỉ trả lời: “Đường Hoài Khánh, con của ngươi thật sự là không hiểu tý quy củ nào, nếu như tính như vậy thì Vân Tịch, Bạch Phạm, Khinh Vũ, Tử Duyệt cũng chiếm danh ngạch của Cảnh Hách rồi!”

“Nói bậy!”

Đường Tửu Thanh mắng lại: “Dù tính theo cống hiến cho tông môn hay là thiên phú tu vi thì đám người Vân Tịch đều xứng đáng đứng trước đám phế vậy nhà các ngươi.”

“Tửu Thanh, được rồi!”

Lục trưởng lão bỗng nhiên gọi Đường Tửu Thanh dừng lại, y lườm nam nhân trung niên kia một cái: “Chu Cổ Xương, có chừng có mực, Lý Thu Vũ cùng với Bạch Phạm đã chết!”

Một trưởng lão béo lùn theo phe nhị trưởng lão hoàn toàn giả vờ không hiểu lục trưởng lão đang nói gì, hắn cười ha hả rồi nói: “Bạch tiểu tử muốn xuất chiến mà, liên quan gì tới chúng ta?”

Dừng một chút, tên béo lùn kia nhìn thẳng vào ánh mắt của lục trưởng lão rồi nói tiếp: “Lý Thu Vũ thừa dịp Thánh Tử của Giám Thiên Các cùng đệ tử thủ tịch của Đạo Cung không chuẩn bị sẵn sàng, trộm mầm non của Mị Thần Anh Thụ, bị trảm là…”

Lời còn chưa dứt thì tông chủ Quỳnh Hoa Tông bỗng nhiên dùng sức vỗ xuống một cái.

Toàn bộ Quỳnh Hoa Điện như địa long xoay người, chấn động không thôi.

Tông chủ Quỳnh Hoa Tông nhìn chằm chằm vào lão giả béo lùn kia, gằn từng chữ nói: “Hoàng Thiền, ăn nói cho cẩn thận, nhớ kỹ ngươi là trưởng lão của Quỳnh Hoa Tông!”

Sắc mặt của lão giả béo lùn đại biến, hắn còn chưa kịp lên tiếng thì nhị trưởng lão đang híp mắt dưỡng thần bên cạnh đã mở miệng phụ họa một câu: “Hoàng Thiền, lần này ngươi quá mức!”

Nhưng sau đó câu chuyện của nhị trưởng lão lại quay ngoắt sang tông chủ, lời nói mang theo vẻ hả hê: “Lão Bạch, khi các ngươi lấy được mầm non của Mị Thần Anh Thụ thì các ngươi giấu kín như vậy làm gì, dựa theo quy củ thì những lão gia hỏa chúng ta cũng có quyền được biết mà? Hiện tại bị Thái Thanh Đạo Cung cùng Giám Thiên Các tìm tới cửa mới nhớ tới chúng ta, có thật sự là phù hợp không?”

Tông chủ nhìn chằm chằm vào nhị trưởng lão một lúc lâu, vẻ mỏi mệt cùng tức giận xông thẳng lên đầu, hắn vung tay áo lên: “Được rồi, trận tiếp theo Tiêu Kiến Khinh xuất trận, trận sau đó sẽ là Cảnh Hách lên.”

“Tông chủ đại nhân thật uy phong.”

Nhị trưởng lão cười lạnh một tiếng, chắp tay: “Vậy cứ dựa theo ý của tông chủ đại nhân!”

Dưới chân núi của Quỳnh Hoa Sơn, tại phố xá phồn hoa!

Trụy Tiên Các, có ngụ ý rằng tiên tử hạ phàm trần, người vào đây rõ ràng đều là tu giả, nơi này cũng chỉ tiếp những khách quý đỉnh tiêm, dù cho thường nhân có vàng ròng bạc trắng cũng không vào được.

Tú bà dẫn đường, Thiên Thụy mặc đồ đen đi theo với sắc mặt không chút biểu tình nào.

Tú bà dáng người đẫy đà cúi người thi lễ với thiếu niên áo bào đen trước mặt một cái rồi nói: “Thánh Tử, Trầm tiên sinh đang ở bên trong đợi ngài.”

Thiên Thụy liếc mắt nhìn, trong giọng nói không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào nào, cặp mắt vàng óng như là thiên thần hạ phàm: “Biết rồi, lui đi!”

“Vâng!”

Tú bà khẽ khom người, nàng lui lại hai người rồi quay người rời đi.

Thiên Thụy đứng trước cửa ra vào hai giây, một thanh âm dõng dạc truyền từ bên trong ra: “Đứng trước cửa làm gì? Từ khi nào ngươi có lễ phép như vậy?”

Thiên Thụy nghe thế thì đẩy cửa vào, đập vào mặt là một tấm bình phong được thiêu thùa tinh xảo.

Đằng sau tấm bình phong kia là một gian phòng bày biện cổ kính, bên trong là một vị nam tử mặc áo bào trắng dựa trên cửa sổ, tay cầm bầu rượu tự rót tự uống nhìn cảnh thu, gió thu thổi qua mái tóc dài của hắn, khung cảnh yên bình.

Thiên Thụy nhìn Trầm Vị Tu rồi lên tiếng, âm thanh không nhanh không chậm: “Ngươi tìm ta là có chuyện gì?”

Bình Luận (0)
Comment