Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 240 - Chương 240 - Cảnh Hách Mạnh Hơn

Chương 240 - Cảnh Hách mạnh hơn
Chương 240 - Cảnh Hách mạnh hơn

Chương 240: Cảnh Hách mạnh hơn

Trầm Vị Tu vẫn mang theo bộ dáng cười híp mắt như trước, hắn lườm Thiên Thụy một cái rồi nhếch miệng cười nói: “Thánh Tử của Giám Thiên Các các ngươi luôn như thế nào sao? Sao giống cô nương tu Thái Thượng Vong Tình Quyết của Thái Thanh Đạo Cung ta thế?”

Thiên Thụy nhìn hắn với ánh mắt bình tĩnh: “Nếu như muốn nói nhảm thì ta không có hứng nghe.”

Trầm Vị Tu khoát tay áo tỏ vẻ không thú vị: “Ta tìm ngươi đương nhiên là để nói chuyện hợp tác.”

“Hợp tác làm gì?”

Thiên Thụy hỏi thẳng.

“Ngươi cứ nghĩ đi? Đương nhiên là Mị Thần Anh Thụ rồi!”

Trầm Vị Tu đi từ cửa sổ đến trước bàn gỗ rồi ngồi xuống, hắn rót cho mình một chén rượu rồi nhấp nhẹ: “Quỳnh Hoa Tông kia ngoại trừ Cảnh Hách cùng với Đường Tửu Thanh ra thì toàn là một đám vớ va vớ vẩn!”

Thiên Thụy: “Ngươi sợ rằng bọn hắn sẽ không tuân thủ theo đổ ước?”

Trầm Vị Tu uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, hai mắt hắn híp nhỏ hơn: “Thiên Thụy, ngươi đừng có diễn với ta nữa, ngươi đã chuẩn bị hạ thủ với tên Cảnh Hách cùng với Thiên Diễn kia rồi phải không?”

Thiên Thụy không nói chuyện, trong cặp mắt vàng nhạt kia hiện lên một vòng thần mang.

Trầm Vị Tu nhếch miệng cười: “Lần trước giao thủ bị đánh gãy giữa chừng, ta muốn tiếp tục lĩnh giáo Diễn Thiên Quyết của Giám Thiên Các các ngươi, nhưng mà ta khuyên ngươi hiện tại không phải là lúc.”

Trầm Vị Tu gõ gõ mặt bàn rồi nói: “Tiểu bằng hữu Thiên Thụy à, nếu như muốn đánh thắng ta thì đợi sau khi học xong Tứ Thiên của Diễn Thiên Quyết rồi tìm ta sau.”

Thiên Thụy không quan tâm khiêu khích có phần ngây thơ của đối phương, thanh âm của y vẫn không chút cảm xúc nào: “Sao ngươi biết?”

“Ngươi đừng quan tâm sao ta biết dược chuyện này, Thái Thanh Đạo Cung chúng ta tự có thủ đoạn riêng của mình.”

Trầm Vị Tu lên tiếng.

Thiên Thụy trầm mặc trong chốc lát rồi từ từ nói ra: “Ngươi muốn hợp tác ra sao?”

Trầm Vị Tu cười nhếch miệng: “Thiên Diễn với Cảnh Hách đều là Tam Phẩm, chúng ta mỗi người một cái.”

“Có thể!”

Thiên Thụy đồng ý: “Nhưng ngươi cần cụ thể hơn một chút!”

Trầm Vị Tu hơi trầm ngâm, sau khi suy nghĩ một chút thì hắn cười nói: “Ta phụ trách Thiên Diễn, ngươi phụ trách Cảnh Hách, sau đó Đạo Cung và Giám Thiên Các tự mình chia năm năm!”

Thiên Thụy nhìn Trầm Vị Tu: “Thiên Diễn mới vừa đột phá Tam Phẩm, Cảnh Hách mạnh hơn nhiều, tính toán hay thật!”

“Vậy ta phụ trách Cảnh Hách là được rồi!”

Trầm Vị Tu nhún vai.

Thiên Thụy lắc đầu: “Không cần, ta sẽ phụ trách Cảnh Hách, nhưng phân sáu bốn, Mị Thần Anh Thụ là do Giám Thiên Các chúng ta đổi ra.”

Trầm Vị Tu nghe vậy thì hơi trầm mặc, cuối cùng hắn thở dài một hơi rồi lên tiếng: “Được rồi, theo ý ngươi vậy, chia sáu bốn, ta phụ trách Thiên Diễn, coi như ta nhặt được tiện nghi!”

Mặc dù người xuất chiến đã được định sẵn nhưng Quỳnh Hoa Điện vẫn liên tục vang lên tiếng mắng nhau, giống như là nghị hội của một quốc gia nào đó vậy.

Nếu không phải hiện tại đang có hai người ngoài đến uy hiếp đến tôn nghiêm của Quỳnh Hoa Tông thì Hứa Nguyên đoán rằng đám cao tầng này rất có thể sẽ chuyển từ đấu văn sang đấu võ.

Nơi nào có người thì sẽ có nội đấu.

Mặc kệ ở kiếp trước hay là ở kiếp này cũng vậy.

Kiếp trước Hứa Nguyên được điều tới một tiểu bộ môn, tính luôn cả bộ trưởng, phó bộ, từng tên tổ trưởng tổng cộng chỉ có hai mươi người, vậy mà vẫn có nội đấu phe phái chứ đừng nói là tông môn to lớn như một quốc gia này.

Mặc dù là một chỉnh thế nhưng dưới chỉnh thế lại là vô số sóng ngầm.

Mục tiêu mà cả hai phe vây quanh tranh luận rất rõ ràng, chính là mầm non của Mị Thần Anh Thụ.

Mị Thần Anh Thụ được Lý sư huynh mang về, người của phe tông chủ không muốn cho đám người nhị trưởng lão chia phần.

Bên phía nhị trưởng lão thì càng đơn giản hơn.

Người ta đã tìm tới cửa rồi các ngươi mới chịu nói cho chúng ta biết, có ý gì?

Môt là tự xử lý, hai là giao phần nhiều cho chúng ta.

Bên phe tông chủ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bọn hắn chỉ nguyện giao phần nhỏ.

Hai bên bị kẹt ở nơi này, sau đó liên tục mắng nhau, hoàn toàn không có tiên phong đạo cốt hay phong phạm cường giả nào cả.

Khi nghe nhiều trưởng lão trong tông môn đánh võ mồm thì Hứa Nguyên cảm thấy cực kỳ hoang đường.

Thấy những cao tầng không đáng tin cạy này Hứa Nguyên sinh ra suy nghĩ rời đi nơi khác.

Ban đầu hắn nghĩ rằng kêu mọi người ở lại là để bàn chi tiết cho trận chiến ngày mai, cuối cùng lại là mắng nhau không ngừng.

Trước tình thế nghiêm trọng như thế này mà các ngươi còn dám nội đấu?

Trước khi diệt ngoại địch thì phải yên bên trong phải không?

Các ngươi cũng phải tìm cách đánh thắng đệ tử của Thái Thanh Đạo Cung chứ.

Trong đại điện chỉ có hai người không nói lời nào là Tiêu Kiến Khinh cùng với Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên biết Tiêu Kiến Khinh, người này là người theo phe nhị trưởng lão.

Trong số những đệ tử hạch tâm thì người này cũng coi như là nổi danh, bởi vì y không hề có gia thế bối cảnh sau lưng.

Có thể nói là một ngoan nhân, tấn thăng từ đệ tử tạp dịch lên đệ tử hạch tâm.

Dựa vào thiên phú cùng với tài tình của mình, Tiêu Kiến Khinh đáng ra đã có thể tấn thăng làm đệ tử chân truyền từ mười năm trước, đáng tiếc các danh ngạch đều đã bị lũng đoạn hết.

Còn thảm hơn Cảnh Hách nữa.

Tựa hồ chú ý tới ánh mắt của Hứa Nguyên, Tiêu Kiến Khinh nhìn lại, trên dung mạo cương nghị xuất hiện vẻ lạnh lùng.

Hứa Nguyên khẽ chào hỏi.

Tiêu Kiến Khinh chỉ hừ một tiếng, trợn trắng mắt không nói gì.

Hứa Nguyên yên lặng.

Bình Luận (0)
Comment