Chương 241: Bí thuật
Rõ ràng tên này cũng rất sụp đổ trước tình cảnh trước mắt.
Một ngàn cao tầng đã liên tục cãi nhau từ sáng cho tới trưa, cuối cùng cũng không thảo luận ra được bất kỳ chuyện gì, giờ bọn hắn đang nghỉ ngơi đều chiều tiếp tục.
“Tông chủ đại nhân (nhị trưởng lão đại nhân), Cảnh Hách (Tiêu Kiến Khinh) có chuyện muốn nhờ.”
Hứa Nguyên cùng Tiêu Kiến Kinh gần như đồng thời lên tiếng.
Điều này khiến cho vô số cao tầng của Quỳnh Hoa Tông thay đổi sắc mặt.
Có kinh ngạc, nhưng phần lớn vẫn là không kiên nhẫn.
Nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn phải nhờ vào hai người trẻ tuổi này bán mạng cho mình, nên bọn hắn vẫn phải đè bất mãn trong lòng xuống.
Nhị trưởng lão là người đầu tiên mở miệng: “Kiến Khinh ngươi muốn nói gì? Chỉ cần đánh bại tên Trầm Vị Tu kia ta có thể đặc cách tấn thăng ngươi lên làm đệ tử chân truyền.”
Dung mạo kiên nghị của Tiêu Kiến Khinh vẫn không nhúc nhích tý nào, y chỉ nhẹ giọng nói: “Nhị trưởng lão, đệ tử chân truyền chỉ là một phần, muốn nghênh chiến với tên thủ địch Đạo Cung kia ta cần một thanh kiếm được chế tạo từ Tử Tinh Huyền Thiết, ba viên Phá Chướng Thiên Tâm Đan, một kiện Lưu Ly Hộ Tâm Nhuyễn, một viên Tu Di Giới.”
Hứa Nguyên nghe những vật này thì mí mắt nhảy lên.
Tên Tiêu Kiến Khinh này có ít đồ.
Trong mắt nhị trưởng lão lộ ra một tia không thích: “Chỉ cần ngươi có thể chiến thắng được Trầm Vị Tu thì ngươi muốn gì bản trưởng lão đều có thể cho ngươi.”
Tiêu Kiến Khinh ngồi quỳ trên bồ đoàn, y bình tĩnh đối mặt với nhị trưởng lão: “Nếu như không đủ những vật này thì Kiến Khinh nghĩ rằng khó mà đảm nhiệm trọng trách, xin nhị trưởng lão tuyển người khác.”
Yên tĩnh.
Bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Đám cao tầng theo tông chủ đều nhìn một màn này với gương mặt hả hê.
Nửa ngày sau, nhị trưởng lão cười ha hả rồi nói: “Những tư nguyên này quá trân quý, cần chuẩn bị trước, buổi trưa ngày mai.”
Tiêu Kiến Khinh tiếp tục lên tiếng: “Nếu như trước khi chiến đấu không tập hợp đủ những món này thì Kiến Khinh bất lực đối phó với thủ tịch Đạo Cung.”
Sau khi yên tĩnh thêm một lúc thì nhị trưởng lão lại lên tiếng: “A a a… được rồi, ta đồng ý ngươi.”
“Kiến Khinh, cảm ơn nhị trưởng lão.”
Vừa dứt lời Tiêu Kiến Khinh quay người bỏ đi.
Hứa Nguyên nhìn bóng lưng của Tiêu Kiến Khinh, sau đó nghe âm thanh của tông chủ truyền đến: “Cảnh Hách, ngươi muốn gì có thể nói thẳng.”
Hứa Nguyên hơi ấp ủ cảm xúc một chút, mũi hơi giật giật, sắc mặt biến thành cực kỳ phức tạp, vừa mang theo phẫn hận cùng sát ý nhưng cũng mang theo vẻ đau buồn, hắn nhìn tông chủ rồi nói: “Tông chủ đại nhân, sau khi thế tôn qua đời hai mươi năm qua thì Lý sư huynh cùng Bạch Phạm đối xử với ta như huynh đệ ruột thịt, hiện tại bọn hắn đều đã bị tên Trầm Vị Tu kia giết chết, Cảnh Hách đương nhiên muốn báo thù cho bọn hắn, lần khẩn cầu này không cầu bảo vật, chỉ cầu đi xem gốc mầm non Mị Thần Anh Thụ kia một lần mà thôi.”
Nghe vậy thì ánh mắt của tông chủ nhìn về phía Cảnh Hách hơi hòa hoãn một lúc, nhưng y hỏi lại: “Cảnh Hách, ngươi có thể nói vì sao ngươi lại muốn nhìn gốc Mị Thần Anh Thụ đó không?”
Hứa Nguyên đã sớm nghĩ sẵn câu trả lời, nói một cách khẩn cầu: “Sau khi Lý sư huynh hồi cung thì đã vụng trộm giao một bản bí pháp cho ta, bí thuật này có liên quan tới Mị Thần Anh Thụ.”
Trong mắt tông chủ Quỳnh Hoa Tông hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó hắn nhìn liếc qua tất cả trưởng lão rồi nói: “Sau khi tan họp ngươi ở lại.”
Hai mắt Hứa Nguyên khẽ híp một cái, chắp tay nói lời cảm tạ.
“Cảnh Hách, cảm ơn tông chủ.”
Hai phút đồng hồ sau, trên đỉnh núi sau lưng Khung Đính Cung xuất hiện hai thân ảnh, một già một trẻ, Hứa Nguyên nhìn gốc mầm non cao chưa tới nửa trượng trước mặt.
Không phải đầu nguồn, gốc Mị Thần Anh Thụ hắn và Thiên Diễn dùng hết tâm tư để tìm kiếm này không phải là đầu nguồn.
Đầu nguồn chính là trung tâm của toàn bộ ảo cảnh, nó sẽ phát ra một loại ba động đặc thù, người bên trong không thể cảm nhận được nhưng những khách bên ngoài nhu Hứa Nguyên thì có thể.
Hiện tại Hứa Nguyên đã đứng trước mặt của gốc Mị Thần Anh Thụ, nhưng Ý Hồn của hắn hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ dị dạng nào.
Hứa Nguyên hơi trầm mặc, hắn liếc mắt nhìn tông chủ Quỳnh Hoa Tông rồi thấp giọng nói: “Tông chủ đại nhân, gốc câu này chính là cây non của Mị Thần Anh Thụ sao?”
Tông chủ Quỳnh Hoa Tông gật đầu: “Đương nhiên, trước tiên ngươi ngồi ở đây lĩnh hội a.”
Sau khi được câu trả lời chắc chắn thì Hứa Nguyên ngồi xếp bằng, tung Ý Hồn ra cảm nhận một cách sâu sắc.
Ước chừng qua nửa canh giờ sau Hứa Nguyên mới từ từ mở mắt.
Tông chủ Quỳnh Hoa Tông vẫn đứng bên cạnh thấy thế thì lên tiếng: “Cảnh Hách, sao rồi?”
Hứa Nguyên chậm rãi đứng dậy rồi lắc đầu: “Cây này vẫn chưa đủ thành thục, cho dù lĩnh hồi thì cũng không có quá nhiều thu hoạch.”
Tông chủ Quỳnh Hoa Tông nghe vậy thì thở dài một cái, thấp giọng hỏi: “Vậy Cảnh Hách ngươi còn có mong cầu gì khác không?”
Hứa Nguyên lắc đầu: “Không còn mong cầu gì khác.”
Nói xong ánh mắt Hứa Nguyên trở nên nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm vào lão giả trước mắt này: “Bạch thúc, từ nay trở đi, ta hứa chắc ta sẽ chém tên Trầm Vị Tu đó để trả thù cho Bạch Phạm.”
Gió thu lạnh thấu xương, trong mắt lão giả hiện lên một vòng ảm đạm, nhưng sau đó y cười rồi vỗ vỗ bả vai Hứa Nguyên.