Chương 242: Thiên Thụy
Tông chủ Quỳnh Hoa Tông cuối cùng cũng thưởng hai cái Tu Di Giới cho Hứa Nguyên làm khen thưởng, đồng thời hứa hẹn qua việc này sẽ dẫn hắn cùng với Thiên Diễn thăng lên làm chân truyền.
Sau khi nhi tử chết thì lão nhân này muốn lôi kéo Thiên Diễn cùng Hứa Nguyên.
Sau khi đi ra ngoài thì Hứa Nguyên thở dài một tiếng, hắn nhanh chóng chạy về dinh thự của mình.
Mị Thần Anh Thụ đã bị đánh tráo.
Việc Mị Thần Anh Thụ không phải là đầu nguồn của Huyễn Cảnh chia ra làm hai khả năng.
Loại đầu tiên chính là đầu nguồn của huyễn cảnh này là một thứ hoàn toàn khác, không phải là Mị Thần Anh Thụ như suy đoán của Thiên Diễn.
Loại thứ hai chính là gốc mầm non Mị Thần Anh Thụ này không phải là Mị Thần Anh Thụ thật sự.
Hứa Nguyên ban đầu nghĩ rằng là loại đầu tiên.
Nhưng sau khi liên tục xác nhận và kiểm tra thì ý nghĩ của hắn bắt đầu thay đổi.
Bởi vì giữa trán hắn vẫn còn ấn ký của Mị Thần Anh Thụ nên trong huyễn cảnh này hắn tin chắc không ai quen thuộc với Mị Thần Anh THụ hơn bản thân hắn.
Gốc mầm kia chỉ nhìn giống mà thôi, nhưng nội hạch của nó chắc chắn không phải là Mị Thần Anh Thụ, tuy vẫn có hiệu quả là Mị Thần nhưng lại ít đi vài phần thần vận.
Ai động tay chân rồi?
Thiên Thụy? Hay là Trầm Vị Tu? Không thể nào, lấy tu vi của cả hai thì bọn hắn không thể đi sâu vào trong nơi cấm địa này được.
Trong đầu Hứa Nguyên xuất hiện những cấm chế và phòng thủ trước khi đi tới nơi này.
Thế nên đáp án chỉ có một, trong Quỳnh Hoa Tông còn có nội ứng?
Phe phái nhị trưởng lão… Phe phái của nhị trưởng lão hẳn là sẽ có hồn chìa để tiến vào cấm địa này a? Hoặc trong số những người theo phe tông chủ làm phản rồi?
Trong mắt Hứa Nguyên xuất hiện ánh sáng, Hoàn Dương Công được vận chuyển tới cực hạn, hắn nhanh chóng chạy về phía dinh thự.
Dinh thự của Hứa Nguyên cách Quỳnh Hoa Chủ Phong khá xa, dù cho đi với tốc độ nhanh nhất thì cũng phải tốn tới hơn nửa canh giờ.
Thời gian nửa canh giờ chớp mắt đã trôi qua, Hứa Nguyên đang bay đột nhiên lại dừng lại giữa đường, hắn đứng trệ ở trên không trung.
Hắn thấy được nơi xa đang có một thân ảnh từ từ bay lên từ giữa rừng núi.
Thiên Thụy.
Thánh Tử đương đại của Giám Thiên Các.
Gió thu xào xạc thổi qua rừng núi, thân ảnh của hai người đứng đối lập lẫn nhau, suy nghĩ của Hứa Nguyên nhanh chóng vận chuyển, hiện tại Mị Thần Anh Thụ đã bị đánh tráo, mặc kệ là do nội ứng hay là ai thì người được lợi duy nhất đều sẽ là Thiên Thụy cùng với Trầm Vị Tu.
Nhưng nếu như đã lấy được Mị Thần Anh Thụ rồi thì Thiên Thụy còn xuất hiện trước mặt của hắn làm gì?
Thánh Tử Giám Thiên Các nhìn Hứa Nguyên rồi truyền âm, trong giọng nói không hề có chút rung động nào: “Đứng yên ở đây, đừng nhúc nhích!”
Khi lời của y vừa dứt thì Hứa Nguyên cảm giác được trong phương viên mấy trăm trượng xung quanh nhanh chóng xuất hiện các đạo bình chướng vô hình.
Thiên Thụy đến đây là để cản hắn lại.
Mà nơi hắn đang muốn về hiện tại là dinh thự của bản thân, thế nên mục tiêu của tên này đã được miêu tả vô cùng sinh động.
Thiên Thụy không muốn hắn gặp mặt Thiên Diễn.
Thấy một màn này thì Hứa Nguyên cuối cùng cũng móc nối được nhiều chuyện lại với nhau.
Hắn nghĩ hắn đã hơi đoán ra vì sao dù đã biết quan hệ giữa Cảnh Hách và Ngữ Sơ tốt như thế, mà cao tầng của Quỳnh Hoa Tông lại chọn cách huyết tế Ngữ Sơ sau đó triệt tiêu luôn Cảnh Hách.
Bởi vì đám người Đường Tửu Thanh không phải là người được chọn, bọn hắn không có thể chất phù hợp với Mị Thần Anh Thụ, nếu không phải như vậy thì không thể giải thích được việc sao dù đã lấy được Mị Thần Anh Thụ rồi mà Thiên Thụy cùng Trầm Vị Tu vẫn mạo hiểm ra tay với Thiên Diễn.
Nghĩ đến đây thì ánh mắt của Hứa Nguyên khi nhìn Thiên Thụy mang theo một tia buồn cười.
Theo ý của tên Thiên Thụy này thì mục đích của bọn hắn hẳn là bắt Thiên Diễn đi và Thiên Thụy sẽ là người ngăn hắn lại, tên đệ tử thủ tịch của Thái Thanh Đạo Môn sẽ chấp hành việc bắt người.
Được rồi…
Ủng hộ, tên thủ tịch mắt híp híp kia cố lên.
Nghĩ đến đây thì Hứa Nguyên lên tiếng hỏi: “Đứng yên là được đúng không?”
Nghe vậy thì Thiên Thụy rõ ràng sửng sốt không biết trả lời ra sao: “Đúng thế!”
Hứa Nguyên gật đầu, sau đó hắn bắt đầu từ từ lui lại.
Dựa vào độ thuần thục của Thiên Diễn thì Thiên Tự Chân Ngôn của nàng có phạm vi là một trăm trượng, Thiên Thụy hẳn là kém hơn không ít.
Khi thấy Hứa Nguyên đang dần dần lui lại thì con mắt vàng óng của Tháng Tử Giám Thiên Các hiện lên thần quang, y giơ một tay lên ngắm vào Hứa Nguyên rồi trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích!”
Hứa Nguyên không chút do dự nào mà ngừng động tác của bản thân lại, sau đó cao giọng nói: “Được rồi, nếu như Thánh Tử đã nói như vậy thì ta không động đậy!”
“?”
Thiên Thụy mặc áo đen không hiểu ra sao, trong con mắt vàng óng hiện lên rõ vẻ nghi hoặc: “Ngươi… Không động thủ sao?”
Hứa Nguyên gật đầu một cách nghiêm túc: “Thánh Tử thân là khách quý của Quỳnh Hoa Tông, mặc dù không biết vì sao lại chặn ta ở đây nhưng nếu chỉ có ít yêu cầu này thì ta vẫn có thể thỏa mãn được.”
Thiên Thụy: “?”
Y đang nghĩ không lẽ địch ý của mình không đủ?
Hành vi này có thể coi là một hành vi tuyên chiến một cách trực tiếp, sao tên Cảnh Hách này lại có thể bình tĩnh như vậy?
Không lẽ hắn không đoán vì sao bản thân lại chặn hắn ở đây sao?
Đầu óc tên Cảnh Hách này có vấn đề à?
Thiên Thụy cảm giác chắc chắn có vấn đề, nhưng sau khi liên tục xác nhận đối phương thật sự chỉ đang đứng yên bất động, không có ý định truyền âm hay gì cả, thậm chí ngay cả kiếm tên Cảnh Hách kia còn không lấy ra nữa nên Thiên Thụy cũng không có ý định động thủ.
Đợi sau khi Trầm Vị Tu bắt được Thiên Diễn đem tới đây thì dù tên Cảnh Hách cổ quái này có thủ đoạn thông thiên gì cũng không thể địch lại cả hai người bọn hắn.
Hai bóng người đứng trên không trung một cách an tĩnh.
Thời gian từ từ trôi qua, ước chừng cũng hơn nửa canh giờ sau, trong con mắt vàng óng của Thiên Thụy hiện lên vẻ không hiểu.