Chương 243: Nhiều thì một giờ, ít thì một phút
Giờ phút này hắn đã phát hiện có gì đó không đúng.
Thiên Diễn chỉ là một người vừa đột phá Tam Phẩm không lâu thôi mà, sao Trầm Vị Tu lại tốn nhiều thời gian như vậy?
Tính luôn thời gian mà khi nãy Cảnh Hách đi thì cũng đã được một canh giờ rồi.
Nghĩ đến đây thì Thiên Thụy nhìn về phía Cảnh Hách một cách đầy ngưng trọng, hắn hỏi với vẻ dè chừng: “Cảnh Hách, ngươi biết rõ gì đó rồi sao?”
Hứa Nguyên làm bộ mờ mịt: “Biết rõ cái gì?”
Dừng một chút hắn lại chủ động hỏi: “Thánh Tử các hạ, Cảnh mỗ muốn hỏi thăm một tiếng là không biết chúng ta còn phải đứng đây bao lâu nữa?”
Mắt của Thiên Thụy hơi nheo lại, y nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên rồi nói: “Nhiều thì một giờ nữa, ít thì một phút.”
Hứa Nguyên nghe vậy thì gật đầu, nhưng sau đó hắn lại lộ ra nụ cười nhạt.
Thiên Thụy thấy nụ cười này thì không hiểu, nhíu mày: “Ngươi đang cười cái gì?”
Hứa Nguyên không để ý tới y, hắn nâng một ngón tay lên rồi chỉ về phía sau lưng của Thiên Thụy, đó cũng là hướng của dinh thự của Hứa Nguyên.
Thiên Thụy cau mày nhìn lại, sau đó con ngươi co rụt.
Ở chân trời xa xa kia có Lôi Hồ ẩn hiển, hai bóng người đang dần dần bay tới nơi này.
Một người đang trốn còn một người đang đuổi.
Người đang trốn chính là tên đệ tử thủ tịch của Thái Thanh Đạo Cung, người đã chém đầu Lý sư huynh cùng giết chết Bạch Phàm – Trầm Vị Tu, còn người truy đuổi lại là một thiếu nữ người mặc cung trang.
Khi tới gần và thấy được hai người Hứa Nguyên thì một âm thanh to lớn vang lên, trong giọng nói không còn vẻ phong kinh vân đạm cùng lười nhát lúc trước: “Thiên… Thiên Thụy! Nữ nhân này không đúng, mau mau đến giúp!”
Thấy một màn quỷ dị này thì con ngươi vàng óng của Thiên Thụy co rụt lại.
Một khắc sau Thánh Tử Giám Thiên Các như cảm nhận được gì đó, khi y quay lại thì tên Cảnh Hách kia đã xuất hiện sau lưng y không một tiếng động, Thiên Thụy vội kêu lên: “Thần Thuẫn!”
Thiên Tự Chân Ngôn hạ xuống.
Một màn sáng kim sắc bọc toàn thân của y lại.
Thấy một màn này thì hai mắt Hứa Nguyên chớp chớp, trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
Thuẫn Tự Chân Ngôn còn có bản nâng cấp nữa sao? Nữ nhân Thiên Diễn này ẩn giấu hơi nhiều đó…
Nghĩ đến đây thì lưỡi kiếm vung ra.
Huyết Mặc Ngọc – Viên Vũ
Một vệt thủy mặc xẹt qua không trung, khí tức tử vong nháy mắt đã ăn mòn mỗi ngóc ngách của Thiên Thụy.
Lưỡi kiếm của Hứa Nguyên xuyên qua Thần Thuẫn Chân Ngôn của Thiên Thụy như là cắt đậu hũ!
Một canh giờ trước.
Gió thu thổi nhẹ, từng làn sóng trải dài trên bãi cỏ.
Hôm nay ngoại trừ tiếng gió thổi và tiếng xào xạc của bãi cỏ thì còn có thêm âm thanh gõ cửa một cách thành khẩn.
Thiếu nữ đang ngồi trên giường để tu hành từ từ mở mắt, trong mắt nàng xuất hiện một tia nghi hoặc.
Sao gia hỏa này lại về sớm như vậy?
Suy nghĩ hiện lên trong đầu của nàng, sau đó Thiên Diễn đứng lên và đi tới tiền viện để mở cửa.
Khi cửa gỗ được mở ra thì gương mặt đập vào mắt nàng không phải là Hứa Nguyên mà là một nam nhân híp híp mắt.
Nam nhân này bộ dáng phong thần tuấn lãng, áo bào trắng không nhiễm bụi trần tung bay theo gió.
Hai người mặt đối mặt, không ai nói lời nào, nhưng khí thế từ cả hai phát ra đã khiến cho những con phi điểu đang đậu trên cây đào bị hù dọa.
Qua một hồi lâu, Thiên Diễn nhẹ giọng nói: “Đệ tử thủ tịch của Đạo Cung?”
Nam tử áo trắng dùng ánh mắt khinh bạc đánh giá Thiên Diễn rồi cười nhẹ, nói: “Trầm Vị Tu!”
“A!”
Thiên Diễn gật đầu một cách lãnh đạm, sau đó hắn quay người đi về hướng nội viện.
“Trầm Vị Tu!”
“Vào trước đi, hiện tại hắn còn chưa quay về đâu.”
Âm thanh của Thiên Diễn vang lên.
Trầm Vị Tu đứng tại chỗ, hắn cười lắc đầu: “Không, ta tới đây là để tìm ngươi!”
Thiên Diễn dừng lại lại, ngoái đầu nhìn .
Trầm Vị Tu nhìn chằm chằm vào Thiên Diễn bằng ánh mắt cổ quái, miệng nhếch lên.
“Ta tìm ngươi để thương lượng một việc.”
Thiên Diễn từ từ quay người lại rồi nhìn hắn: “Có việc gì thì nói thẳng!”
Ngữ khí lười biếng thanh thản của Trầm Vị Tu lại vang lên: “Trước mắt tông chủ Quỳnh Hoa Tông các ngươi đã kêu Cảnh Hách lại rồi, chín phần mười trong ngày mai hắn sẽ lên đài đánh sinh tử với ta, ta muốn thương lượng chuyện này, được không?”
Ánh mắt của Thiên Diễn trở nên cổ quái, nàng gật gật đầu rồi nói: “Ngươi nói tiếp.”
“Ngày mai ta sẽ hạ thủ lưu tình với hắn, hiện tại ngươi đi một chỗ với ta.”
“Có thể cự tuyệt không?”
“Không được đâu.”
Trầm Vị Tu cười nói.
Trong mắt Thiên Diễn lộ ra một tia suy tư, nàng liếc sang nhìn đám hoa cỏ nàng khó khăn lắm mới bồi dưỡng được một chút rồi nhẹ gật đầu: “Được rồi, đi thôi!”
“A?”
Trầm Vị Tu nhếch miệng lên, hai mắt híp híp đầy hứng thú: “Ngươi không hỏi ta dẫn ngươi đi đâu sao?”
Thiên Diễn không lạnh không nhạt trả lời: “Không quan trọng.”
“Ha ha.”
Trầm Vị Tu lắc đầu, hắn quay người lại: “Vậy thì đi thôi.”
Trước khi ra khỏi nhà Thiên Diễn còn không quên khóa cửa lại.
Hai người cùng nhau đi xuống khe núi, Trầm Vị Tu liếc sang thiếu nữ sau lưng rồi từ từ lên tiếng: “Có vẻ ngươi rất quan tâm tên Cảnh Hách đó."
"Không quan trọng.”