Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 244 - Chương 244 - Tin Hay Không Tùy Ngươi

Chương 244 - Tin hay không tùy ngươi
Chương 244 - Tin hay không tùy ngươi

Chương 244: Tin hay không tùy ngươi

Thiên Diễn liếc qua hắn: “Nếu như ngươi muốn làm gì hắn thì tốt nhất trước khi giết ngươi nên tra tấn hắn, đừng giết chết hắn ngay.”

Trong mắt Trầm Vị Tu chứa ý cười: “Hiện tại nói những lời này ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?”

“Tin hay không thì tùy ngươi!”

Thiên Diễn lắc đầu.

Hai người một đường đi tới một khe núi, bỗng nhiên Trầm Vị Tu nói.

“Nơi này sao?”

Thiên Diễn nhìn bốn phía xung quanh, trong đôi mắt kim sắc như hiện lên điều suy nghĩ: “Vậy cuối cùng ngươi dẫn ta tới đây là để làm gì?”

“Ta sẽ mang ngươi rời khỏi Quỳnh Hoa Giới ở đây.”

Thiên Diễn nhìn chằm chằm vào Trầm Vị Tu rồi nói: “Mang ta rời khỏi Quỳnh Hoa Giới sao? Vì cái gì?”

“Bởi vì Mị Thần Anh Thụ cần thể chất của ngươi.”

Trong mắt Thiên Diễn lộ ra vẻ giật mình: “Nói như vậy thì các ngươi đã lấy được Mị Thần Anh Thụ rồi sao?”

Trong đôi mắt híp híp của Trầm Vị Tu hiện lên một tia ý cười lười biếng: “Đương nhiên, ta khuyên ngươi không cần phải phản kháng, nhưng dù ngươi muốn phản kháng thì ngươi có thể thử một chút.”

Thiên Diễn liếc mắt nhìn hắn rồi nói: “Tự đại như vậy thì sao ngươi có thể sống tới bây giờ thế?”

“Thiên Diễn cô nương nói gì thế, cái này gọi là tự tin.”

“Đối với ta thì giống nhau cả thôi.”

Hai mắt Trầm Vị Tu híp lại, tỏ rõ vẻ không thích: “Vậy không còn gì để nói rồi.”

“Không còn gì để nói…?”

Thiên Diễn nỉ non một câu, khóe mắt hơi nhảy lên, nàng hít sâu một hơi rồi nhe răng cười tươi: “Trầm Vị Tu, ngươi biết không?”

“Biết cái gì?”

“Bởi vì một tên Vương Bát Đản mà ta cực kỳ ghét ai nói câu này trước mặt ta.”

“A, ngươi ghét sao?”

Trầm Vị Tu cầm ra một thanh trường kiếm trong Tu Di Giới ra, hắn cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm Thiên Diễn rồi gằn từng chữ: “Đối đầu ta thì ngươi chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.”

Một lát sau.

Trầm Vị Tu cầm trường kiếm gãy nát quỳ trên mặt đất, máu tươi đã nhuộm đỏ bộ áo bào trắng trên người hắn.

Thiên Diễn yên tĩnh đứng trên không trung, nàng quan sát vị đệ tử thủ tịch của Đạo Cung này, ánh mắt không cảm xúc.

Trầm Vị Tu hoàn toàn không yếu, chỉ có điều bộ dáng hiện tại của hắn hơi chật vật mà thôi.

Áo bào trên người không chỉ bị máu tươi nhuộm đỏ mà còn cháy đen từng mảng, tay áo bào đã bị đánh tới mức không còn, chỉ còn cánh tay mảnh khảnh hơi run, trên đó còn có máu tươi rỉ ra.

“Tê… Hô…”

Sau khi gắng gượng thì Trầm Vị Tu miễn cường chống thân thể mình lên, hắn ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đứng trên hư không kia, nhếch miệng nói: “Thiên Diễn cô nương, ngươi thật là mạnh đó.”

Thiên Diễn quan sát tên thủ tịch đạo cung này, âm thanh thanh thúy vang lên: “Tiếp tục nói chuyện vừa rồi.”

Trầm Vị Tu lắc đầu, hắn đứng người lên, tiện tay ném kiếm gãy ra rồi nói: “Không nói, không nói, chờ thêm nữa đoán chừng Thiên Thụy cũng sẽ không tới…”

“Vậy ngươi vô dụng rồi.”

Thiên Diễn đánh gãy lời của Trầm Vị Tu, tay nhỏ của nàng nâng lên kết ấn: “Tứ Phương Ấn!’

Lời vừa dứt thì Kim Quang ngưng tụ thành một cái Tứ Phương Ấn Tỉ lơ lửng trên đầu của Trầm Vị Tu!

“Rơi!”

Tay nhỏ của Thiên Diễn vung lên.

Ấn Tỉ to lớn trăm trượng đập thẳng xuống đầu của Trầm Vị Tu.

Tinh quang lóe lên trong mắt Trầm Vị Tu, lôi hồ chợt hiện xung quanh!

Sau đó Ấn Tỉ bỗng nhiên xuyên qua người của Trầm Vị Tu với không chút cản trở nào.

Trong nháy mắt này thân thể của Trầm Vị Tu như mất đi thực thể.

Đạo Uẩn – Hóa Lôi!

Đôi mắt của Thiên Diễn hơi nheo lại.

Lấy thân hóa nguyên tố, nếu như tu luyện tới mức tận cùng thì không chỉ có thể lấy thân hóa lôi mà còn có thể lấy thân hóa ngũ hành.

Thiên Diễn thấy một màn này thì mở miệng: “Thuấn!”

Thân hình của nàng lóe lên, thối lui về sau.

Nhưng Trầm Vị Tu đã không còn ý định giao chiến với nữ nhân điên này nữa.

Hắn lập tức hóa thành lôi quang rồi chạy về phía chân trời!

Thiên Diễn thấy một màn này thì tức giận, lồng ngực chập trùng, nàng nhanh chóng đuổi theo hướng Trầm Vị Tu vừa trốn.

Lưỡi kiếm của Hứa Nguyên xẹt qua, thời gian như ngưng kết lại.

Máu tươi đỏ rực lan tràn trên không trung, cặp mắt vàng nhạt của Thiên Thụy hiện rõ vẻ không tin nổi.

Hứa Nguyên tay cầm Ngọc Kiếm, lưỡi kiếm chém vào người của Thiên Thụy, gần như có thể nói là chém ngang lưng, từ trong vết thương có thể thấy được nội tạng bên trong,

Sau khi sử dụng một kiếm kinh thiên này thì một viên

Sau khi sử dụng một kiếm kinh thiên này thì một viên Loa Toàn Cốt Toản huyết sắc ngưng tụ bên cạnh Hứa Nguyên.

Sau khi chém đôi người Thiên Thụy Hứa Nguyên hoàn toàn không có chút buông lỏng nào, hắn mở rộng Ý Hồn ra khắp khuôn viên trăm trượng.

Thuật chết tay quỷ dị của Thiên Diễn hắn đã từng gặp qua hai lần, mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa biết cách khắc chế nó nhưng hắn cũng đã có thủ đoạn phòng bị.

Trong khoảnh khắc thi thể biến mất và phục sinh lại thì sẽ sinh ra một ba động đặc thù, sau đó người thi thuật sẽ phục sinh tại vị trí có ba động.

Nhưng lần này dù có đợi một lúc thì vẫn không thấy Thiên Thụy phát động bí pháp chết thay, nguyên khí xung quanh tịch mịch đến đáng sợ.

Tính huống gì đây?

Vì sao Thánh Tử của Giám Thiên Các không phát động bí pháp chết thay?

Đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.

Chớp mắt tiếp theo, Hứa Nguyên lập tức ra lệnh cho La Toàn Cốt Toản bên cạnh mình đâm thẳng vào mi tâm của Thiên Thụy.

Nhưng dù cho như vậy mai cốt thứ này cũng chỉ dừng lại trước mấy centimet so với mi tâm của Thiên Thụy, sau đó một cỗ khí tức cực kỳ cỗ quái phát ra từ trên người của y.

Cặp mắt vàng nhạt của Thiên Thụy nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên.

Đạo Uẩn Bí Pháp – Hồi Tố.

Bình Luận (0)
Comment