Chương 245: Đạo
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Hứa Nguyên phát hiện mọi thứ xung quanh đang dần rút lui về trước.
Tất cả mọi sự vật trước mắt như đang trôi ngược về, máu tươi chảy ra từ trên người Thiên Thụy quay ngược lại, vệt kiếm đang dần biến mất trong không trung từ từ ngưng thực trở lại, máu tươi bám trên Ngọc Kiếm cũng quay trở lại thân thể của Thiên Thụy, huyết dịch chảy ngược vào vết thương của y rồi từ từ vết thương lại phục hồi như cũ, sau đó là quần áo, cuối cùng là màn sáng bảo vệ kia.
Hết thảy đều được quay ngược về nửa giây trước.
Con ngươi của Hứa Nguyên co rụt lại, trong nháy mắt hắn đã ý thức được đây là thủ đoạn gì.
Đây chính là Đạo mà Thiên Diễn luôn miệng lặp đi lặp lại.
Chênh lệch giữa Tam Phẩm và Tứ Phẩm có thể nói là lớn như lạch trời và nguyên nhân là Đạo.
Hứa Nguyên tiếp tục sử dụng Ngọc Kiếm chém xuống, muốn tái hiện một màn khi nãy.
Huyết Mặc Ngọc – Viên Vũ.
“Thuấn!”
Một kiếm chém xuống nhưng không trúng bất kỳ thứ gì, thân ảnh của Thiên Thụy xuất hiện ở một nơi cách Hứa Nguyên hơn mười trượng.
Đứng trên hư không, Thiên Thụy nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên, thanh âm cực kỳ lãnh đạm: “Ngươi, không giống với những gì tin tức miêu tả.”
Hứa Nguyên khẽ thở dài không nói, trong lòng hắn hiện tại đang liên tục chửi mắng Thiên Diễn.
Nữ nhân này rõ ràng là biết rõ đạo Thiên Thụy tu là gì, nhưng lại không nói cho hắn biết.
Hứa Nguyên hít một hơi thật sâu, hắn múa một vòng Ngọc Kiếm trong tay rồi lên tiếng nói: “Ý của ngươi là Kiếm Quyết mà ta sử dụng để đánh lén khi nãy không phù hợp với phong cách chiến đấu cùng với công pháp Hoàn Dương Quyết của ta phải không?
Nói đến đây thì Hứa Nguyên lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: “Vậy là có người trong Quỳnh Hoa Tông đã đem tất cả tư liệu của các hậu bối trẻ tuổi trong tông tiết lộ cho ngươi rồi, khó trách Trầm Vị Tu sao lại có thể thắng được Lý sư huynh cùng với Bạch Phạm một cách dễ dàng như vậy, chậc chậc… Đúng là khó phòng giặc nhà mà.”
Tình báo rất trọng yếu, giống như vừa rồi, nếu như Thiên Thụy dám sử dụng bí thuật chết thay thì hiện tại y có khi đã là một người chết rồi.
Dù một đòn không thể giết chết Thiên Thụy nhưng Hứa Nguyên cũng không cảm thấy quá khủng hoảng.
Bởi vì hiện tại thân thể của đối phương đang bị rò khí.
Nguyên khí trong người của Thiên Thụy lúc này đang từ từ xói mòn và tiết ra bên ngoài, đây là điềm báo cho chuyện nguyên khí bị tiêu hao quá nhiều, kinh mạch trong cơ thể bị hao tổn.
Tam Phẩm chỉ là cảnh giới lĩnh ngộ Đạo mà thôi, vẫn chưa tới mức điều khiển được như cánh tay.
Nếu như Nhị Phẩm hay là Nhất Phẩm thì đối tượng mà gia hỏa Thiên Thụy này quay ngược lại có khi là bản thân Hứa Nguyên
Nghĩ thử xem, ngươi vận công một đại chiêu mạnh mẽ, sau đó quay ngược đối phương trở về một vị trí cố định rồi phóng thích đại chiêu.
Người bị tấn công chắc chắn sẽ không thể kịp ra tay phòng bị được, tổ hợp này thật sự là khiến cho người ta không khỏi vừa rét vừa run.
Hứa Nguyên nâng Ngọc Kiếm nhắm vào Thiên Thụy, hắn cười nhẹ rồi nói: “Không sao, để cho ta xem vị Thánh Tử của Giám Thiên Các này có thể bức ta sử dụng Đạo Uẩn hay không.”
Con mắt của Thiên Thụy ngưng trọng tới cực điểm: “Ngươi… Có được hai loại Đạo Uẩn sao?”
Cái gì? Hai loại Đạo Uẩn?
Hứa Nguyên vẫn không thay đổi thần sắc, chỉ nói một cách bí hiểm: “Ai biết được? Ngươi thử xem?”
Thiên Thụy không dám coi thường vọng động, y nhìn về phía nam tử đứng đối diện rồi thở dài một hơi: “Hô… Thiên Thụy ta xem nhẹ Quỳnh Hoa Tông rồi.”
Tình báo có sai, tên Cảnh Hách này thật sự mạnh tới mức quá phận, thậm chí còn chưa vận dụng Đạo Uẩn mà đã đánh hắn trọng thương rồi.
Nghĩ đến đây thì ánh mắt Thiên Thụy nhìn sang cuộc chiến bên kia.
Trầm Vị Tu hiện tại đang chạy tán loạn như chó nhà có tang, bị đánh tới mức không ngóc đầu lên được.
Bên phía Trầm Vị Tu đoán chừng cũng dữ nhiều lành ít rồi, xem ra y chi có thể tự nghĩ biện pháp rời khỏi đây mà thôi…
Hứa Nguyên không cho Thiên Thụy quá nhiều thời gian để thở dốc, hắn từ từ đưa tay lên.
Nương theo động tác của hắn, sau lưng của Hứa Nguyên xuất hiện mười mấy mai La Toàn Cốt Thứ đỏ tươi, ở mũi nhọn của từng cái lộ ra hàn quang bức người.
Phất tay một cái, tất cả lao về phía Thiên Thụy.
Thiên Thụy lúc này không còn dám sử dụng Thần Thuẫn để chống đỡ những thứ này, Thuấn Tự Chân Ngôn được sử dụng, thân hình của hắn xuất hiện ở nơi khác để tránh né.
Hứa Nguyên thấy một màn này thì cười to.
Hiện tại chỉ có Thiên Diễn mới biết những La Toàn Cốt Thứ này của hắn không thể nào tránh được, chỉ có thể sử dụng Phá hoặc Trảm Tự Chân Ngôn để đối công, hoặc là dùng Phong, Loạn Tự Chân Ngôn để cắt đứt liên hệ giữa Hứa Nguyên và chúng.
Hứa Nguyên lắc tay, những La Toàn Cốt Thứ kia đột nhiên chuyển hướng, bay về nơi Thiên Thụy vừa xuất hiện.
Con ngươi của Thiên Thụy co rụt lại, hắn phun ra một chữ.
“Phong!”
“A…”
Cảm nhận được nguyên khí trong cơ thể hơi chậm lại thì hai mắt Hứa Nguyên nheo nheo, thân thể cúi xuống, Ngọc Kiếm nằm ngang trước ngực.
Phản ứng tuy nhanh, nhưng đáng tiếc.
Khi Thiên Diễn đối chiến với hắn thì nàng hoàn toàn không dám dùng Phong Tự Chân Ngôn một cách linh tinh, dù cho cho có dùng thì cũng sẽ giữa lại Thuấn Tự Chân ngôn.
Đạp Hư Trảm!
Thiên Thụy thấy vậy thì con ngươi co lại.
Tới nữa à?
Lần này là ở đâu?
Con mắt vàng óng của Thiên Thụy liếc nhìn sang bốn phía xung quanh, nhưng y không thu hoạch được gì, ngay khi y đang đề phòng cực độ thì một thân ảnh đột nhiên xuất hiện sau lưng Thiên Thụy một cách quỷ dị.
“Khốn!”
Thiên Thụy phun một chữ ra.
Không gian xung quanh của Hứa Nguyên chớp mắt trầm xuống, nhưng do đã luyện tập nhiều lần cùng Thiên Diễn nên hắn cũng có đối sách.
Hoàn Dương Quyết, Lục Dương Cương.