Chương 246: Thiên Thụy chết
Đường vân hỏa hồng nóng rực bắt đầu xuất hiện và khuếch tán ra khắp nơi bên ngoài, sức nóng của Lục Dương Cương trực tiếp đốt cháy Khốn Tự Chân Ngôn của Thiên Thụy.
Huyết Mặc Ngọc – Viên Vũ.
Vết kiếm Huyết Mặc chém rách không gian, lần này khác với lần trước, lần này Hứa Nguyên nhắm vào đầu.
Bá!
Đầu lâu của Thiên Thụy bay lên trời cao.
Giờ phút này nguyên khí trong người của Hứa Nguyên không còn thừa bao nhiêu cả, hắn dùng hết sức để ngưng tụ vài mai Huyết Tủy Toản để tùy thời nghênh đón bí thuật chết thay của đối phương.
Nhưng không có bí thuật chết thay nào cả.
Đầu lâu của Thiên Thụy bắn lên cao rồi rơi xuống đất, thân thể của y vẫn còn chảy máu không ngừng, không có bộ phận nào đột nhiên biến mất cả.
Ngay lúc này đột nhiên Hứa Nguyên hơi hơi cảm nhận được một cỗ Ý Hồn bí ẩn xuất hiện một cái rồi biến mất.
Bởi vì Ý Hồn bí ẩn này nên Hứa Nguyên đứng trên hư không cảnh giác một lúc lâu, sau khi xác nhận xung quanh không còn bất kỳ khí tức khác thường nào hắn mới dám hạ xuống kiểm tra thi thể Thiên Thụy.
Thi thể không đầu nằm ở giữa rừng, khung cảnh vừa im ắng vừa quỷ dị.
Hứa Nguyên giữ vững tâm thái đề phòng, hắn không tùy tiện tới gần mà trước tiên sử dụng Huyết Tủy Toản làm môi giới, sau khi liên tục xác nhận đối phương đã tử vong thì hắn mới dám đi tới gần thi thể.
Hình ảnh thi thể không đầu dẫm máu khiến cho Hứa Nguyên có cảm giác muốn ói.
Hắn cau mày, cố gắng đè khó chịu trong lòng xuống rồi chém ngón tay mang Tu Di Giới của đối phương, tiếp theo là đốt toàn bộ thi thể của Thiên Thụy đi.
Cuộc sống là như thế… Đôi khi chỉ sai một bước thì sẽ có kết cục là tử vong.
Làm xong hết tất cả những chuyện này thì Hứa Nguyên bắt đầu kiểm tra Tu Di Giới của Thiên Thụy.
Thân là Thánh Tử của Giám Thiên Các, trong Tu Di Giới của đối phương hẳn là có không ít tin tức.
Nhưng mà khi hắn dùng Ý Hồn dò xét thì đột nhiên thấy được một gốc mầm non của Mị Anh Thần Thụ đang tỏa ra Ý Hồn!
Sơn lâm khi mùa thu không còn tiếng ve kêu cùng vẻ xanh biếc của mùa hè, nhưng lại có khung cảnh lá rụng đầy tinh mỹ.
Đột nhiên một hình bóng xinh đẹp từ từ hạ xuống, hai chân trần đi từ từ về phía nam tử trong rừng.
Hứa Nguyên ngồi xếp bằng trên bãi cỏ ngẩng đầu lên rồi hỏi: “Giải quyết Trầm Vị Tu rồi?”
“Đúng vây, Thiên Thụy đâu?”
Thanh âm của nàng vô cùng thanh thúy, vừa nói nàng vừa nhìn bốn phía như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hứa Nguyên trả lời một cách ngắn gọn: “Chết!”
Thiên Diễn vô ý thức dừng chân, trong mắt của nàng đầy vẻ kinh ngạc: “Ngươi giết?”
Khóe mắt của Hứa Nguyên nhảy lên: “Không phải ta thì không lẽ là ngươi à?”
Trong mắt của Thiên Diễn hiện rõ vẻ vui mừng, nàng hừ nhẹ một tiếng rồi đi tới trước người của Hứa Nguyên rồi nửa ngồi xuống, thân thể nghiêng về phía trước vỗ vỗ vai hắn nói: “Có tiến bộ rồi, vậy mà không có chút thụ thương nào, không tệ không tệ.”
Nhìn động tác của thiếu nữ này Hứa Nguyên trầm mặc hai giây, sau đó hơi có chút muốn cười.
Lần bắt chước này vụng về tới cực điểm.
Hắn ngửa đầu nhìn nàng rồi thuận miệng nói: “Ta đã biết rõ nhiều thông tin về Diễn Thiên Quyết, nhưng hắn vẫn chưa biết gì về Kiếm Quyết của ta, hơn nữa khi chiến đấu hắn còn dám phân tâm, thế nên hắn chết.”
Thiên Diễn ngồi xuống bên cạnh Hứa Nguyên rồi lên tiếng, thanh âm thanh thúy êm tai vô cùng: “Phân tâm trong lúc chiến đấu sao… Hẳn là vì truyền âm của Trầm Vị Tu?”
Chóp mũi ngửi được hương thơm từ thiếu nữ cạnh bên, Hứa Nguyên gật đầu đáp: “Hẳn là thế.”
Thiên Diễn nghe tới đây thì hơi ngửa người ra sau, hai tay chống sau lưng, nàng nhìn lên trời xuyên qua tán cây trên kia rồi cười híp mắt nói: “Vậy ngươi đúng ra phải nên cảm tạ ta, ta là người tiết lộ chiêu thức của Diễn Thiên Quyết cho ngươi, cơ hội đánh lén cũng là ta sáng tạo cho ngươi.”
Ánh mắt của Hứa Nguyên cổ quái: “Thiên Diễn, từ khi nào mà ngươi lại mặt dày như vậy rồi?”
“Đương nhiên là học từ ngươi chứ ai.”
Thiên Diễn liếc mắt nhìn hắn, khóe môi nhẹ nhếch lên: “Trữ Vật Giới Chỉ của Thiên Thụy đâu?”
Hứa Nguyên lập tức cảnh giác, hắn lườm nàng một chút: “Không tìm được."
"Được rồi!”
Thiên Diễn híp híp mắt, nàng nói với giọng điệu không nhanh không chậm: “Để báo đáp, ta nghĩ ngươi nên cân nhắc việc đưa Trữ Vật Giới Chỉ của Thiên Thụy cho ta.”
Hứa Nguyên không trả lời, hắn chỉ quay sang nhìn chằm chằm Thiên Diễn một lúc lâu.
Hai mắt Thiên Diễn cong lại như một trăng bán nguyệt, thanh âm vẫn không thay đổi: “Ta có thể dùng Trữ Vật Giới Chỉ của Trầm Vị Tu đổi với ngươi.”
Hứa Nguyên nhếch miệng cười.
Thiên Thụy là Thánh Tử của Giám Thiên Các, trong Trữ Vật Giới Chỉ của hắn không chỉ có vô số tài liệu tu hành trân quý mà còn có nhiều tin tức bí ẩn liên quan tới Giám Thiên Các.
Nếu như như so sánh giữa tài nguyên, thứ không mang ra ảo cảnh được với những tin tức này thì đúng là một cái trên trời, một cái dưới đất.
Do không có thời gian nên Hứa Nguyên mới chỉ xem sơ qua những bí văn này mà thôi.
Nhưng thân là Thánh Nữ của Giám Thiên Các, Thiên Diễn không thể cho những tin tức này lọt ra ngoài để ngoại nhân biết được.
Người trưởng thành đều nói về chuyện lợi ích, không có không gian cho nói chuyện yêu đương ở đây.
Hứa Nguyên lắc đầu, cự tuyệt: “Nếu như ta không nói gì thì sao?”
Thiên Diễn liếc mắt nhìn hắn rồi thấp giọng cười nói: “Tình huống như thế này trước kia ngươi đã dạy ta làm như thế nào rồi.”
“Ngươi muốn động thủ?”
Hứa Nguyên cười.
“Nếu như ngươi không chịu đưa.”