Chương 247: Trốn
Thiên Diễn cũng cười.
Hứa Nguyên cười lắc đầu: “Hiện tại ngươi và ta đều thụ thương nhưng không quá nặng, nếu như đánh nhau thì chắc chắn sẽ có một bên bị thương nặng.”
Thiên Diễn nhìn chằm chằm Hứa Nguyên: “Không quan trọng, dù sao ta và ngươi đã lấy được Mị Thần Anh Thụ rồi.”
“Ngươi biết từ miệng của Trầm Vị Tu à?”
“Đúng vậy, Đạo Uẩn của hắn rất thích hợp cho việc chạy trốn, muốn giết hắn phải tốn một chút công phu, nhưng mà cũng hỏi ra được nhiều tin tức quan trọng, Mị Thần Anh Thụ hẳn là đang nằm trong tay ngươi.”
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào Thiên Diễn một lúc lâu, hắn lấy gốc mầm non của Mị Thần Anh Thụ trong Trữ Vật Giới Chỉ của Thiên Thụy ra, nói một cách lưu manh: “Đây chính là Mị Thần Anh Thụ, ngươi nhìn nó thử xem rồi quyết định có động thủ với ta hay không.”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thiên Diễn xuất hiện vẻ nghi hoặc, nàng hơi cảm ứng một chút.
Một khắc sau nụ cười đã biến mất trên mặt nàng, âm thanh của Thiên Diễn cũng cất cao: “Cái này… Đây chính là Mị Thần Anh Thụ sao?”
Hứa Nguyên nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng rồi nhẹ gật đầu: “Ta có thể xác định nó chính là Mị Thần Anh Thụ.”
Thời gian mặt trời lặng đã tới, nó dần dần lặng xuống sau những tán cây, nhuộm đỏ toàn bộ khu rừng, bao quát luôn cặp mắt vàng của thiếu nữ.
Thiên Diễn nhìn chằm chằm vào Mị Thần Anh Thụ trước mặt với vẻ mặt không tin: “Vì sao, vì sao trong này không có Ý Hồn.”
Hứa Nguyên cười cười rồi thấp giọng nói: “Có thì cũng có, ngươi thử cẩn thận cảm nhận một lần nữa là được.”
Thiên Diễn nghe vậy thì lập tức ngoái đầu lại trừng hắn một cái: “Ý Hồn nhỏ như thế này sao có thể là đầu nguồn của Huyễn Cảnh được chứ? Hiện tại ngươi còn có tâm tư nói đùa à?”
“Quen rồi!”
Hứa Nguyên cười cười rồi khoát tay áo: “Sinh hoạt mà, dù sao cũng phải sống tiếp, chuyện ngoài ý muốn trong huyễn cảnh này quả thật là nhiều.”
Thiên Diễn thở hồng hộc, bỗng nhiên nàng quay sang nhìn Hứa Nguyên: “Hứa Trường Thiên, không lẽ ngươi…”
“Ta cảnh cáo ngươi, đừng có cố tình gây sự đó.”
Hứa Nguyên lườm lại nàng với không chút sợ hãi.
Thiên Diễn giơ ngón tay mảnh khảnh lên miệng rồi khẽ cắn, ánh mắt của nàng có chút hỗn loạn: “Cũng đúng… Ngươi không có thời gian để giấu thứ này, nhưng nếu như Mị Thần Anh Thụ không phải là đầu nguồn thì nơi nào mới là đầu nguồn? Không thể nào, chỉ cần là huyễn cảnh thì chắc chắn phải có đầu nguồn.”
Nói đến đây bỗng nhiên con ngươi của Thiên Diễn co lại: “Hứa Trường Thiên, khi ngươi giết Thiên Thụy ngươi có cảm ứng được…”
“Cảm ứng được.”
Hứa Nguyên trực tiếp đánh gãy Thiên Diễn.
Nói chuyện với người thông minh thật sự là quá tiết kiệm công sức và thời gian.
Không gian như bị ngưng động, sau đó Thiên Diễn nói lại một cách chần chờ: “Ngươi xác định ngươi cảm ứng được?”
Hứa Nguyên thở dài, cả người hắn nằm ngửa ra đằng sau: “Đúng vậy, huyễn cảnh của Mị Thần Anh Thụ quả nhiên cổ quái.”
“Không ngờ… Không ngờ lại có người phân tán đầu nguồn ra rồi đặt lên từng nhân vật trong huyễn cảnh, khó trách nhân vật trong đây có thể phản hồi lại những hành động của chúng ta.”
Nói đến đây thì Hứa Nguyên nằm dưới đất lườm Thiên Diễn một cái: “Thế nên ta đề nghị nên tạm hoãn nội đấu giữa chúng ta, trước tiên giải quyết vấn đề này trước, ngươi thấy sao?”
“Vấn đề hiện tại là vấn đề gì?”
Thiên Diễn hỏi lại.
Hứa Nguyên bỗng nhiên ngồi dậy rồi xoay người: “Thiên Diễn, chúng ta phải chạy ra khỏi Quỳnh Hoa Giới.”
“…”
Thiên Diễn trầm mặc.
Nửa ngày sau nàng mới ngước mắt lên đáp: “Mặc dù chúng ta giết chết Thiên Thụy cùng với Trầm Vị Tu nhưng lần tập kích này là do bọn hắn khởi xướng mà.”
Hứa Nguyên thở dài, hắn nhìn bầu trời lờ mờ tối đi qua những tán cây, trả lời một cách ngắn gọn: “Không được.”
Thiên Diễn nhíu nhíu mày, nàng nhìn sang Hứa Nguyên rồi nói: “Sao ngươi biết chắc Quỳnh Hoa Tông sẽ giao chúng ta ra?”
Hứa Nguyên lắc đầu rồi trả lời: “Cũng không đến nổi như vậy, Quỳnh Hoa Tông dù gì thì cũng là một tông môn lớn, chuyện chịu nhục như vậy chắc chắn bọn hắn sẽ không làm, ít nhất là ngoài sáng sẽ không.’
Hai người này có thể nói là giết chết đệ tử thủ tịch của Đạo Cung cùng với Thánh Tử của Giám Thiên Các với không chút thương thế, sức chiến đấu bậc này đặt ở bất kỳ tông môn nào cũng sẽ được quý trọng và xem là bảo bối bên trong bảo bối, hơn nữa giờ là giai đoạn Trầm Vị Tu làm nhục toàn bộ Quỳnh Hoa Tông một cách không kiêng nể gì, việc hắn làm có thể được xem là anh hùng của Quỳnh Hoa Tông.
Nhưng nói đến đây Hứa Nguyên lại dừng lại một lát, hắn nhếch miệng cười nói: “Với sự thông minh của ngươi, ngươi hẳn là cũng đoán ra được bên trong Quỳnh Hoa Tông có nội ứng mà, phải không?”
“Đúng!”
Thiên Diễn gật đầu, ánh mắt lộ vẻ không hiểu, nàng chần chờ một tý rồi hỏi lại: “Ngươi muốn nói gì?”
“Xem ra ngươi còn chưa đủ thông minh.”
Gương mặt của Thiên Diễn đen lại, bàn tay nắm chặt.
Hai giây sau Hứa Nguyên chậc chậc lưỡi nói: “Chậc, ngươi không đáng yêu chút nào.”
“Ngươi muốn chết thì nói.”
Thiên Diễn đạp hắn một cước.
Hứa Nguyên thở dài, hắn nâng hai ngón tay lên trước mặt Thiên Diễn rồi đung đưa: “Thật ra điều ta muốn nói cực kỳ đơn giản, việc có nội ứng trong cao tầng của Quỳnh Hoa Tông sẽ chia ra hai tình huống, một là thuyền sắp chìm, nếu không chịu nhảy thì sẽ chết đuối, hai là việc nhảy thuyền sẽ thu lại được lợi ích to lớn, lớn hơn cả đồ vật mà bọn hắn bỏ ra, chí ít đứng ở góc độ của nội ứng thì lợi ích lớn hơn, Thiên Diễn, ngươi nghĩ xem Quỳnh Hoa Tông đang đứng trước tình huống nào?”