Chương 248: Tiêu Kiến Khinh
Dựa trên kiến thức từ hiện thế để xem xét thì tác dụng của Mị Thần Anh Thụ đối với Quỳnh Hoa Tông không khác gì công thức phản ứng tổng hợp hạt nhân đối với nước lớn.
Việc cao tầng bán tông là có thể xảy ra, nhưng bán tới trình độ này thật sự là không hợp thói thường.
Mặc dù Hứa Nguyên cảm giác đám cao tầng của Quỳnh Hoa Tông rất ngu nhưng không thể nào ngu tới tình trạng như thế này được.
Thiên Diễn lộ ra vẻ suy tư, từng tin tức xoay quanh trong đầu nàng.
Một lúc lâu sau nàng mới nhẹ giọng nói: “Ngươi muốn nói rằng cao tầng không biết việc thể chất của Ngữ Sơ có thể mở khóa Mị Thần Anh Thụ?”
“Đúng vậy!”
Hứa Nguyên gật đầu, mỉm cười.
Mị Thần Anh Thụ có tác dụng ngang với phản ứng tổng hợp hạt nhân thật, nhưng trên đó có một ổ khóa không cách nào mở ra được, mà cao tầng của Quỳnh Hoa Tông đã phát hiện ra điểm này, tuy nhiên bọn hắn chỉ biết được một nửa, không biết thể chất của Ngữ Sơ có thể mở ổ khóa ra, cuối cùng dẫn tới việc bọn hắn muốn dùng thứ này để đổi lấy những lợi ích thực tế hơn.
Sau khi nói xong thì Hứa Nguyên cũng từ từ đứng lên: “Cao tầng của Quỳnh Hoa Tông sẽ sớm động thủ với chúng ta mà thôi.”
Cố sự một người thành Thụ Linh một người thành đỉa ở vạn năm sau là một sự thật cố định, những việc như Thiên Thụy cùng Trầm Vị Tu, sắc mặt xấu xí của cao tầng Quỳnh Hoa Tông, tên nội gián ẩn giấu trong cao tầng của Quỳnh Hoa Tông đều là chuyện đã từng xảy ra.
Mặc dù sự xuất hiện của bọn hắn mang tới nhiều hiệu ứng cánh bướm nhưng không khó để suy đoán ra câu chuyện ở một vạn năm trước/
Nếu dựa trên sự thật thì Cảnh Hách cùng Ngữ Sơ may mắn thoát khỏi tập kích, sau đó bảo vệ được Mị Thần Anh Thụ, nhưng vì lần tập kích này của hai vị thiên tài của Thái Thanh Đạo Cung cùng Giám Thiên Các đã khiến cho cao tầng Quỳnh Hoa Tông ý thức được Ngữ Sơ là chìa khóa.
Vì chuyện này tông môn bảo vệ hai người trước áp lực của Thái Thanh Đạo Môn cùng Giám Thiên Các.
Cũng vì đó cả hai trở thành đệ tử chân truyền.
Sau đó, trong một ngày nào đó ở tương lai, vì sự hưng thịnh của tông môn mà phải hi sinh cả hai.
Trong không khí trầm mặc, trời chiều dần dần hạ xuống, màn đêm bắt đầu chiếm lĩnh mọi thứ.
Thiên Diễn nhìn Hứa Nguyên, thấp giọng hỏi: “Ngươi nghĩ rằng bao lâu nữa bọn hắn sẽ động thủ?”
Hứa Nguyên suy nghĩ rồi nói: “Có khả năng là ngày bọn hắn phong ngươi làm Thánh Nữ, cũng có khả năng là mấy năm, mấy chục năm sau.”
Thiên Diễn nghe những lời này thì trợn trắng mắt, hít một hơi thật sâu: “Ngươi có cách nào chạy ra khỏi Quỳnh Hoa Giới à?”
“Thiên Thụy có chuẩn bị một đường lui, đó là đường mà tên nội ứng trong cao tầng Quỳnh Hoa Tông chuẩn bị, một Truyền Tống Trận ngẫu nhiên, chúng ta có thể mượn dùng chúng.”
Đây hẳn là điểm truyền tống bí mật mà tàn hồn Thánh Nhân từng nhắc tới, trước đó ở Thương Nguyên hắn không phát hiện, không ngờ trong huyễn cảnh này lại biết.
“Chúng ta đi thôi.”
Thiên Diễn nhanh chóng quyết định.
Hứa Nguyên bỗng nhìn nàng rồi cười: “Sao? Không cướp Tu Di Giới của Thiên Thụy nữa à?”
Thiên Diễn muốn nhấc chân lên đạp hắn một cái nhưng lại bị Hứa Nguyên tránh được.
Thiên Diễn vẩy tóc một cái rồi nói: “Không cần, tặng ngươi, dù sao với tu vi này thì tên Thiên Thụy kia cũng không tiếp cận được thông tin quan trọng gì.”
“Nữ nhân giỏi thay đổi.”
“…”
Thiên Diễn cạn lời.
Hứa Nguyên không quan tâm ánh mắt như muống giết người của Thiên Diễn, hắn nhìn thoáng qua hướng dinh thự của bản thân rồi hỏi: “Sao, ngươi muốn về nhà lấy đồ gì không?”
Thiên Diễn đứng lên, giận nói: “Vào giờ phút này còn muốn lấy gì nữa?”
Hứa Nguyên liếc mắt nhìn váy đen đã bị tổn hại trên người Thiên Diễn rồi nói: “Ngươi chắc chắn chứ?”
“Có vẻ là… cần!”
“Được rồi, đi theo, chúng ta không thiếu một hai phút này.”
Hai người về nhà đóng gói hành lý chạy trốn, khi bọn hắn chạy tới cửa vào của Khung Đính Cung thì phát hiện nơi này đã loạn hết cả lên.
Tu giả lui tới, nguyên khí rung chuyển.
Trong đám người Hứa Nguyên thấy một vị trưởng lão có thực quyền Nhất Phẩm Thuế Phàm.
Khi thấy một màn này thì lòng của Thiên Diễn cùng Hứa Nguyên đều run lên.
May mà lần hỗn loạn này không phải vì cái chết của Thiên Thụy cùng Trầm Vị Tu, lần hỗn loạn này bắt nguồn từ người mà Hứa Nguyên từng gặp qua một lần.
Tiêu Kiến Khinh.
Y ôm đồ bỏ chạy.
Khi nhận được đồ của nhị trưởng lão thì tên này trực tiếp bỏ trốn.
Tiêu Kiến Khinh mượn nhờ hình ảnh tốt đẹp của bản thân cùng với nhân mạch, cuối cùng y hạ độc chết một vị trưởng lão chấp sự Tam Phẩm cùng hai vị đệ tử hạch tâm, một đệ tử nội môn, đồng thời y cũng nương theo Truyền Tống Trận trốn ra ngoại giới.
Đợi đến khi có người phát hiện ra thì Tiêu Kiến Khinh đã trốn được hơn nửa canh giờ rồi.
Được, đi trốn còn gặp đồng hành nữa.
Khi biết tới tin tức này thì Hứa Nguyên hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc.
Hưởng dụng tài nguyên tu luyện thì để cho người khác hưởng, lúc cần chiến đấu sinh tử thì bắt bản thân lên, đổi thành người khác thì ai mà không chạy chứ?
Nhưng mà việc tên Tiêu Kiến Khinh này có thể chạy trốn thành công khiến Hứa Nguyên cảm thấy ngoài ý muốn.
Người này quả thật có chút bản lãnh.
Nhưng mà cũng nhờ phúc của vị Tiêu Kiến Khinh này, phần lớn chú ý của Quỳnh Hoa Tông đều tập trung vào Truyền Tống Trận ra ngoài, kế hoạch chạy trốn của hắn và Thiên Diễn trở nên thuận lợi rất nhiều.
Sau khi ứng phó vài người quen thì Hứa Nguyên cùng Thiên Diễn thuận lợi đi tới nơi cần đến.