Chương 250: Tảng băng
Khi này Hứa Nguyên vừa tỉnh dậy, trong đầu như có một đoàn bột nhão, Hứa Nguyên nhìn ra ánh mặt trời từ lỗ hỏng trên đỉnh Truyền Công Điện với ánh mắt trì trệ.
Một chớp mắt như vĩnh hằng, Hứa Nguyên dần dần ý thức được một chuyện.
Hắn, giống như đã rời khỏi huyễn cảnh rồi.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Hứa Nguyên vẫn nhìn bốn phía xung quanh để xác nhận lại.
Khi thấy Truyền Công Điện vừa quen thuộc vừa xa lạ này thì Hứa Nguyên không khỏi nở một nụ cười.
Hắn, cuối cùng cũng đã rời khỏi được cái huyễn cảnh đáng chết kia.
Khi những bông hoa anh đào xung quanh triệt để biến mất thì ánh mắt của Hứa Nguyên bị một thân ảnh xinh đẹp trên đỉnh điện hấp dẫn.
Là Nhiễm Thanh Mặc.
Là tảng băng vừa quen thuộc vừa xa lạ, khi thấy nàng Hứa Nguyên đã xác nhận bản thân thật sự rời khỏi huyễn cảnh.
Dù sao ở vạn năm trước không thể nào có một tảng băng như Nhiễm Thanh Mặc được.
Thu hồi suy nghĩ lại, Hứa Nguyên ngước mắt lên nhìn Nhiễm Thanh Mặc.
Đột nhiên hắn phát hiện nàng đang không nhìn hắn mà ánh mắt của nàng lại nhìn về một phương hướng khác.
Khi Hứa Nguyên nhìn theo thì hắn thấy được một thiếu nữ chân trần, thân mặc cung trang đang bị vô số màn sáng kim sắc bao phủ.
So với Thuẫn Tự Chân Ngôn trong huyễn cảnh, màng sáng kim sắc ở bên ngoài này đường vân lưu chuyển không ngừng, rõ ràng là mạnh hơn trong huyễn cảnh không chỉ một lần.
Thấy một màn này Hứa Nguyên vô ý thức muốn cười.
Nhưng chớp mắt tiếp theo nụ cười của hắn cứng lại, hắn phát hiện bản thân sơ ý rồi.
Nơi này đã không còn trong huyễn cảnh.
“Nhiễm Thanh Mặc, thời gian ở bên ngoài trôi qua bao lâu rồi?”
Nhiễm Thanh Mặc nhẹ giọng đếm, ánh mắt của nàng vẫn nhìn chằm chằm vào thiếu nữ được bao bọc trong màng sáng kia: “Tầm cỡ hai tuần.”
“Mới hai tuần thôi?”
Nghe được tin tức này thì Hứa Nguyên nhíu mày.
Không khí chớp mắt trở nên an tĩnh, trong khoảnh khắc này bỗng nhiên Truyền Tống Trận dưới chân Nhiễm Thanh Mặc bắt đầu tự động bổ sung năng lượng.
Là tàn hồn Thánh Nhân.
Tàn hồn Thánh Nhân vừa điều khiển Truyền Tống Trận vừa bay từ Hồn Giới ra: “Rất nhiều huyễn cảnh đều có tính chất như Hoàng Lương Nhất Mộng, một giấc chiêm bao hơn trăm năm cũng là chuyện bình thường.”
Hứa Nguyên từ chối cho ý kiến, thật ra trong lòng của hắn đã có suy đoán từ trước.
Liếc mắt nhìn Hắc Kiếm lộ ra hàn quang trong tay Nhiễm Thanh Mặc, bỗng Hứa Nguyên cười nói: “Nhiễm Thanh Mặc, tản Kiếm Quyết đi.”
Nhiễm Thanh Mặc liếc mắt nhìn hắn rồi hỏi lại, ánh mắt nghi hoặc: “Vì sao?”
Hứa Nguyên lắc đầu, trả lời một cách đơn giản: “Bởi vì không có tác dụng, chúng ta chỉ có thể chạy.”
Trong huyễn cảnh sống chung lâu như thế đừng nói là thực lực át chủ bài, ngay cả quần lót của vị Thánh Nữ này là màu gì hắn cũng đã biết được rõ ràng.
Nếu như Nhiễm Thanh Mặc muốn vượt cấp giết Thiên Diễn không khác nào nói nàng muốn vượt cấp giết chết Hứa Trường Ca cả.
Nghe tới đây thì tàn hồn Thánh Nhân đứng cạnh bỗng cười một tiếng: “Hứa tiểu tử, vì sao Thiên Diễn vẫn chưa tỉnh?”
Trong đầu Hứa Nguyên hiện lên tràng cảnh cuối cùng trước khi rời khỏi huyễn cảnh: “Lễ vật Ngữ Sơ tặng cho ta.”
“Lễ vật?”
Tàn hồn Thánh Nhân nhíu mày.
Hứa Nguyên hơi trầm ngâm rồi nói một cách đại khái: “Sau khi hoàn thành tâm nguyện của nàng, vào lúc cuối cùng của huyễn cảnh thì nàng lặp lại khung cảnh Quỳnh Hoa Tông bị diệt, sau đó nàng hứa hẹn cho ta tỉnh trước, tạo cơ hội đào tẩu cho ta.:
Hai mắt tàn hồn Thánh Nhân lấp lóe: “Xem ra thu hoạch của ngươi trong huyễn cảnh cũng không nhỏ.”
“Xem như thế đi.”
Hứa Nguyên cười nhẹ.
Dừng một lát tàn hồn Thánh Nhân lại hỏi: “Vì sao tên tiểu tử nhà ngươi lại có ký ức bên trong huyễn cảnh?”
Hứa Nguyên gật đầu xác nhận: “Có thì có, nhưng rất mơ hồ, giống như mộng cảnh vậy, điều này kỳ quái sao?”
Tàn hồn Thánh Nhân nghe vậy thì trầm mặc, ngữ khí sâu xa: “Kỳ quái, nhưng cũng không tính là kỳ quái.”
“Nhưng ta nghĩ đó hẳn là cơ duyên mà Thụ Linh Mị Thần kia đưa cho ngươi.”
Giọng nói Hứa Nguyên mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Đúng thật là cơ duyên, nhưng cũng là kiếp nạn sinh tử, Ngữ Sơ kéo ta và Thiên Diễn vào là vì muốn giết hai người chúng ta vậy.”
“Nàng muốn giết ngươi?”
“Dung hồn!”
Hứa Nguyên nói ra một từ khiến cho tàn hồn Thánh Nhân không hiểu.
“Dung hồn?”
Hứa Nguyên giải thích: “Quỳnh Hoa Tông này giống như ngươi nói, nó thật sự là bị Mị Thần Anh Thụ hủy diệt.”
“Nhưng mà Thánh Nhân năm đó của Quỳnh Hoa Tông tan hồn của hắn ra rồi dung hợp với Ngữ Sơ, gieo chấp niệm thủ hộ Quỳnh Hoa Tông vào linh hồn nàng, cho nên nàng mới muốn kéo ta và Thiên Diễn vào trong huyễn cảnh để giết chết, chỉ có điều một chấp niệm khác sâu hơn đã cứu chúng ta.”
“Chấp niệm sâu hơn?”
“Đó là chấp niệm sống sót cùng với Cảnh Hách, ta và Thiên Diễn biến thành Cảnh Hách và Ngữ Sơ, cả hai đã sống tới khi Cảnh Hách và nàng bị huyết tế.”
“Vậy sao…”
Tàn hồn Thánh Nhân có chút thổn thức, đột nhiên hắn thấp giọng hỏi: “Nhưng vì sao lão phu không bị kéo vào?”
“Bởi vì nàng quá hư nhược, cho dù tự bạo bản thân nàng thì huyễn cảnh kia cũng chỉ đủ sức chứa được hai người mà thôi.”
Tàn hồn Thánh Nhân yên tĩnh một lúc, sau đó y cười nói: “Tiểu tử ngươi đạt được không ít lợi ích từ trong huyễn cảnh đó phải không?”
Những mảnh vỡ ký ức trong đầu tuy mơ hồ nhưng Hứa Nguyên không có ý định nói rõ ở đây, hắn chỉ thúc giục: “Nhất thời không nói rõ được đâu, với lại phần nhiều chuyện hiện tại ta vẫn chưa nhớ rõ được, một hồi nữa Thiên Diễn có thể sẽ tỉnh lại đó.”
Tàn hồn Thánh Nhân nhíu mày: “Trước khi bố trí được neo điểm thì Thánh Nữ Giám Thiên Các sẽ không tùy tiện giết người.”
“Ta biết rõ.”
Hứa Nguyên đánh gãy lời của tàn hồn Thánh Nhân, sắc mặt có chút cổ quái: “Không giết không có nghĩa là không thể động thủ, với lại…”
Hứa Nguyên dừng lại một chút, hắn liếc nhìn thiếu nữ đang nhắm mắt nằm kia: “Trong huyễn cảnh, ta khi dễ nàng hơi ác một chút.”
“Tiểu tử ngươi là đối thủ của Thiên Diễn sao?”
“Khi dễ kiểu không cần tới tu vi.”