Chương 253: Đặt neo điểm lên người ta
Vừa dứt lời, Hứa Nguyên vừa định nhếch miệng cười một tiếng, liền bị Nhiễm Thanh Mặc ở một bên đưa tay che.
Sau một khắc, một cỗ nguyên khí to lớn rung động từ nơi xa lướt qua, dọa khiến Hứa Nguyên lập tức im lặng.
Là Thiên Diễn.
Bọn hắn mượn truyền tống trận ở bí cảnh Thiên Thụy trước đây tiến vào Vạn Hưng sơn mạch này mới bốn ngày.
Nguyên khí ba động kia là của Thiên Diễn, mới ngày thứ hai đã xuất hiện.
Thánh nữ ván giặt đồ này,
Mấy ngày nay một mực giống như phát điên ở khắp nơi Vạn Hưng sơn mạch này tìm người. . . .
Sau khi cảm nhận được nguyên khí ba động của người nào đó đi xa, Nhiễm Thanh Mặc lấy bàn tay che trên miệng Hứa Nguyên xuống, nhìn hắn nhẹ giọng hỏi:
"Nàng. . . Tại sao muốn tìm ngươi tới mức này? Đây đã là lần thứ bảy rồi."
Sắc mặt Hứa Nguyên cũng lộ ra một vẻ cổ quái, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Không rõ, có thể là muốn đặt neo điểm ở trên người ta, dù sao mục đích ngay từ đầu nàng tới tìm ta là cái này."
"Nha. . ."
Đôi mắt Nhiễm Thanh Mặc lấp lóe, cũng không biết có tin hay không, nhưng cũng không tiếp tục nói thêm gì.
Mà lúc này, thanh âm Tàn hồn Thánh Nhân rất biết cách gây chuyện kia vang lên khắp đáy lòng Hứa Nguyên, mang theo tia trêu chọc:
"A. . . Tiểu tử, ngươi xác định nha đầu kia chỉ vì muốn thiết hạ neo điểm? Cái này cũng đã một tuần rồi a."
Hứa Nguyên lườm đối phương một chút, dưới đáy lòng nói:
"Không phải thì sao?"
Tàn hồn Thánh Nhân cười nói:
"Tiểu tử ngươi không phải dùng phương thức tu vi không cần thiết đi khi dễ người ta sao? Nhìn miêu tả vừa rồi của ngươi, thời gian các ngươi dạo chơi bên trong huyễn cảnh giống như rất lâu."
Đôi mắt Hứa Nguyên hơi buông xuống, trầm mặc một lát, khe khẽ lắc đầu:
"Chỉ là một hoàng lương nhất mộng mà thôi."
Tàn hồn Thánh Nhân mang theo thâm ý:
"Chỉ cần vẫn là con người, liền khó thoát khỏi một chữ tình này, thời gian mộng cảnh kia của ngươi dài như vậy, đủ để khắc cốt ghi tâm."
Hứa Nguyên lắc đầu:
"Thời gian có dài cũng chỉ là một giấc mộng, Lạc lão đầu, ngươi sẽ thích người trong mộng của chính mình?"
Tàn hồn Thánh Nhân trầm thấp cười vài tiếng:
"Lão phu sau khi trở thành hồn thể đã không còn trải qua mộng cảnh nữa, đã sớm quên đây là cảm giác gì rồi."
"Giọt nước nơi đầu ngón tay."
"Ừm?"
"Ta nói, những thứ trong mộng tựa như giọt nước trên đầu ngón tay."
Hứa Nguyên nhìn phương hướng nguyên khí ba động biến mất.
Tàn hồn Thánh Nhân quan sát Hứa Nguyên mấy giây, không nói tiếp, lâm vào trầm mặc.
Hứa Nguyên cũng không nói thêm gì, đi bộ về phía trước, trong lòng suy nghĩ những ký ức ở trong giấc mộng kia.
Một giấc mộng dài, khi mới tỉnh lại những tràng cảnh và cảm xúc trong mộng cảnh kia không ngừng bồi hồi du đãng trong tim, khiến cho người ta hiểu lầm. Nhưng theo thời gian trôi qua, những ký ức và cảm xúc trong mộng cảnh kia đều nhanh chóng phai màu theo thời gian.
Những hồi ức này đều sẽ như giọt nước trên đầu ngón tay.
Càng là hồi ức, nó sẽ càng tiêu tán nhanh chóng.
Trong hiện thực có rất ít người có thể nhớ kỹ sự tình cụ thể phát sinh mấy năm trước, càng đừng nói tới là trong mộng huyễn cảnh, ảo cảnh lúc đầu Hứa Nguyên cơ hồ đã quên toàn bộ, thậm chí ngay cả phần sau của ảo cảnh cũng chỉ còn lại một chút hồi ức vụn vặt.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên chậm rãi giơ một cánh tay lên.
Nguyên khí nhỏ xíu phun trào.
Một cây xương xoắn ốc màu máu nhỏ như cây tăm chui ra khỏi lòng bàn tay của hắn, hóa thành lưu quang màu máu không ngừng xuyên qua trong lòng bàn tay và đầu ngón tay hắn.
Điều khiển cánh tay.
Sau mấy giây, hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay, xương xoắn ốc trong nháy mắt hóa thành một vòng nguyên khí màu máu tiêu tán trong không khí.
Nhìn một màn này, đôi mắt Hứa Nguyên buông xuống.
Không có quan hệ với ký ức, nhưng một chút quen thuộc của thân thể ngược lại vẫn còn lưu lại.
Trầm mặc đi ra ngoài một khoảng cách, Hứa Nguyên bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía vị trí nguyên khí mới vừa tiêu tán của thiếu nữ Thiên Diễn, ánh mắt hơi có vẻ phức tạp.
Hắn kỳ thật đại khái có thể biết nữ nhân Thiên Diễn này tại sao lại tức giận như vậy.
Mặc dù tuyệt đại đa số ký ức đều không rõ ràng chân thực, chỉ còn một chút ấn tượng mơ hồ, nhưng sự tình vào thời khắc cuối cùng trong huyễn cảnh vẫn còn có chút rõ ràng.
Sau khi đang tái diễn tình cảnh Quỳnh Hoa tông hủy diệt, hắn và Thiên Diễn đột ngột xuất hiện ở chỗ trạch viện bên trên sườn núi lúc trước.
Chính trụ sở lúc trước hắn và Thiên Diễn ở Quỳnh Hoa tông.
Gió thổi bãi cỏ, sóng lúa trận trận lay động, Ngữ Sơ đứng ở ngoài viện, dưới cây đào kia chờ bọn hắn.
Hứa Nguyên không nhớ rõ tướng mạo Ngữ Sơ, chỉ nhớ rõ đây là một nữ tử tiếu dung như hoa đào xán lạn.
Nàng đối với tử vong sắp đến rất thoải mái, thậm chí là có chút mong chờ.
Ở trước biệt viện quen thuộc kia, Ngữ Sơ trả lời rất nhiều vấn đề của bọn hắn.
Hết thảy những chuyện liên quan tới trong huyễn cảnh nàng đều cẩn thận giải thích cho bọn hắn, trong đó bao gồm khi ra khỏi huyễn cảnh, những ký ức trong huyễn cảnh này sẽ biến mất. . . . Đứng dưới cây đào hoa nở xán lạn, khóe môi Ngữ Sơ mang theo nụ cười nhu hòa nhìn qua hai người:
"Sự tình bên trong huyễn cảnh. . . Các ngươi đại khái sẽ quên đi, tựa như một giấc mộng mỹ lệ."
Mộng mỹ lệ. . . .
Đúng là một giấc mộng rất đẹp.
Suy nghĩ phát tán, khóe môi Hứa Nguyên khẽ nhếch, nhưng lại chợt thở dài.
Vào lúc cuối cùng của cuối cùng, lúc hắn thỉnh cầu Ngữ Sơ để Thiên Diễn vây ở trong huyễn cảnh, đúng như hắn đoán, nàng ở bên cạnh như bão nổi.
Loại tức giận rất tức giận như bão nổi kia. Bây giờ nghĩ lại, Hứa Nguyên cảm thấy khi đó nàng đại khái sẽ cho rằng đó chính là phản bội.