Chương 254: Càng đánh càng nhiều
Nghĩ đến chuyện này, Hứa Nguyên thở dài lắc đầu.
A, hoàn toàn có thể bỏ chữ đại khái kia đi, loại hành vi vào lúc đó chính là phản bội.
Phản bội một cách trần trụi.
Dựa theo ký ức,
Trong ảo cảnh cuối cùng, ngay cả cảm tính của chính hắn cũng cho rằng đó là phản bội, mà còn cực kì không tình nguyện làm loại sự tình này.
Nhưng lý tính vẫn khiến hắn làm như vậy.
Cái này là vì ở kiếp trước hắn đã kết giao qua khá nhiều bạn gái.
Nên Hứa Nguyên đối đãi với loại đồ chơi như tình yêu này vẫn luôn rất lý tính.
Hắn không quá tin tưởng loại chuyện như chỉ có một người, cả đời, hay chuyện hai người đi cùng nhau này.
Cho nên, Hứa Nguyên không hối hận đã lựa chọn con đường của chính mình, thậm chí còn có chút cảm thấy may mắn chính mình lúc trước không bị những tình cảm "hư ảo" kia mà ảnh hưởng đến lựa chọn.
Bởi vì hiện tại đã trải qua bốn ngày, các loại cảm xúc vui sướng, bi thương, thương tiếc trong huyễn cảnh kia đều như giọt nước cơ hồ đã tiêu tán đi hết . . .
Ngữ Sơ không lừa hắn,
Cái này, đúng là một giấc mộng tuyệt đẹp.
Nhưng bây giờ đã tỉnh mộng, hết thảy cũng đều nên kết thúc. . . .
. . .
. . .
Mặt trời lặn, trời chiều đỏ rực trải rộng trong mảnh rừng tuyết trắng mênh mang.
Một con heo da cứng như sắt nhàn nhã đi dạo giữa rừng tuyết, trên mảnh tuyết đọng ở sau lưng lưu lại một mảnh dấu chân nhỏ vụn.
"Ầm!"
Đột nhiên, xa xa trong rừng vang lên một âm thanh dậm chân nhỏ xíu.
Âm thanh vừa đến, bóng đen đã lướt qua.
Nương theo áo đen như mực của nàng, phất tay xuất ra một kiếm, con heo cách đó nửa trượng ngã trên mặt đất.
Nhìn thấy một màn này, Hứa Nguyên chậm rãi ung dung từ phía sau đi ra.
Lợn rừng thiết bì không tính là mạnh, một loại yêu thú lục phẩm, hiện tại Hứa Nguyên hắn cũng có thể vượt cấp chém nó.
Nhưng để cho an toàn, hôm nay coi như tay hắn ngứa ngáy muốn thử xem thực lực của chính mình cũng vẫn nhịn được.
Hắn nếu động thủ phải dùng nguyên khí, mà Nhiễm Thanh Mặc thì không cần.
Mặc dù nguyên khí chấn động do thất phẩm dùng toàn lực động thủ tạo thành cũng không tính là lớn, nhưng có trời mới biết nữ nhân Thiên Diễn kia có thể thuận theo nguyên khí này đi tìm tới hay không.
Đi đến hiện trường "Hung án", tròng mắt Hứa Nguyên nhìn thoáng qua.
Yêu thú chết rồi, mặc dù Nhiễm Thanh Mặc chỉ dùng kiếm thác, nhưng vẫn trực tiếp đập bể xương sọ yêu thú này.
Thừa dịp vẫn chưa có vết máu chảy ra, Hứa Nguyên lập tức thu hồi vào trữ vật giới.
Đây là bài học xương máu.
Không biết tại sao, bên trong phiến khu vực Vạn Hưng sơn mạch này yêu thú trong những ngày này dày đặc đến dọa người.
Nếu như đổ máu, rất nhanh sẽ bị yêu thú khác cảm nhận được kéo đến.
Lúc đầu Hứa Nguyên không biết chuyện này, ở trước cửa sơn động làm thịt một con sói, sau đó ở tại chỗ nhóm lửa nướng thịt, kết quả rất nhanh liền bị những yêu thú khác đuổi theo.
Nhưng khi đó cũng không quá kinh hoảng, dù sao cũng có Nhiễm Thanh Mặc và Lạc lão đầu bên cạnh, vài đầu yêu thú kia đến liền giết là được.
Nhưng thời gian trôi qua, tình huống trước cửa sơn động càng ngày càng không thích hợp.
Yêu thú càng đánh càng nhiều.
Cuối cùng hội tụ mấy trăm loại yêu thú gắt gao vây quanh bọn hắn, cuối cùng vẫn là Nhiễm Thanh Mặc mạo hiểm vận dụng nguyên khí mới đưa hai người trốn khỏi đống yêu thú kia.
Buổi đi săn kết thúc, hai người một trước một sau về tới, dùng kiếm xử lý trong sơn động.
Sau khi dùng một loại cỏ đặc thù đặt ở cửa hang ngăn cản mùi máu tươi tản mát, Hứa Nguyên liền bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, mà Nhiễm Thanh Mặc thì an tĩnh ngồi ở một bên nhìn hắn, dù sao tu luyện cũng sẽ sinh ra nguyên khí ba động.
Một bên vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn, một bên Hứa Nguyên vừa thấp giọng nói:
"Chúng ta đại khái còn cần hai đến ba ngày nữa hẳn là có thể đi ra ngoài."
Theo thời gian trôi qua, hắn và Nhiễm Thanh Mặc ở trong Vạn Hưng sơn mạch lắc lư cuộc sống ngày ngày trôi qua, có thể cảm ứng được số lần nguyên khí ba động của Thiên Diễn ngược lại càng ngày càng ít.
Từ lúc ban đầu ba ngày bảy lần, bây giờ hai ngày một lần.
Vạn Hưng sơn mạch quá lớn.
Mấy ngày trước là bởi vì phạm vi Thiên Diễn muốn tìm khá nhỏ bé, mà theo thời gian từng chút trôi qua, Hứa Nguyên và Nhiễm Thanh Mặc đã dần dần rời xa truyền tống trận khi, khu vực Thiên Diễn muốn tìm tất nhiên là trở nên lớn hơn.
Hắn và tảng băng lớn hẳn là cũng nhanh muốn ra khỏi phạm vi truy tung của Thánh nữ ván giặt đồ kia.
"Nha. . ."
Câu trả lời của nàng hoàn toàn ngắn gọn như trước đây.
Hứa Nguyên cũng đã quen việc đối phương ít nói, một bên bôi gia vị lên món ăn, một bên tự mình nói:
"Vạn Hưng sơn mạch này cũng kỳ quái, tại sao xung quanh lại nhiều yêu thú như vậy? Lần trước đến đây cũng không gặp nhiều yêu thú như vậy."