Chương 258: Ta có tư cách nói chuyện ngang hàng với ngươi
Cắn môi một cái, Thiên Diễn nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, nói từng chữ:
"Ngươi.... sao ngươi lại có thứ này?"
Hứa Nguyên lắc đầu:
"Không biết, sau khi tỉnh lại từ trong huyễn cảnh ta liền biết, đại khái là lĩnh ngộ trong huyễn cảnh đi."
Cánh mũi tinh xảo của Thiên Diễn khẽ động, hít mũi một cái:
"Ngươi nói cho ta chuyện này là muốn nói gì?"
Hứa Nguyên lắc đầu:
"Cũng không phải có ý tứ muốn uy hiếp ngươi, ta chỉ là muốn nói cho Thiên Diễn ngươi một sự kiện.”
"Giữa chúng ta thật ra có thể nói chuyện ngang hàng, chí ít trước khi Mị Thần Hoa Độc trong cơ thể ngươi triệt để tiêu tán, ta có tư cách nói chuyện ngang hàng với ngươi."
Mị thần đạo uẩn dẫn bạo Mị Thần Hoa Độc và Dữ Thiên dục mị độc bên trong thể nội Thiên Diễn, lại thêm Nhiễm Thanh Mặc và Tàn hồn Thánh Nhân, Hứa Nguyên bên này hoàn toàn có vốn liếng phân cao thấp với Thiên Diễn.
Thiên Diễn hơi trầm mặc, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia óng ánh, nhanh chóng tránh ánh mắt bên cạnh, lại hít mũi một cái:
"Ngươi... Ngươi muốn nói cái gì?"
Hứa Nguyên nhìn nàng, ánh mắt rất chân thành:
"Ngươi có thể nhớ kỹ hết thảy trong huyễn cảnh?"
Thiên Diễn không nhìn hắn, buông thõng đôi mắt, trầm thấp trả lời:
"Đại bộ phận đều có thể nhớ rõ."
"Vì sao?"
Hứa Nguyên rất không hiểu:
"Ngữ Sơ không phải đã nói, cuối cùng ký ức bên trong huyễn cảnh đều sẽ như mộng cảnh mà tiêu tán a?"
Thiên Diễn ngước mắt nhìn hắn một cái:
"Biết rõ còn cố hỏi, bởi vì ta là Diễn Thiên thần hồn."
"A?"
Hứa Nguyên nháy nháy mắt, đôi mắt lấp lóe một lát, thấp giọng nói:
"Diễn Thiên thần hồn là cái gì?"
". . . . ."
Thiên Diễn.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Diễn, Hứa Nguyên trong nháy mắt đại khái sáng tỏ:
"Ta nhớ trong huyễn cảnh cuối cùng ta đã hỏi qua ngươi việc này, nhưng ngươi không phải nói ngươi không biết sao?"
Thiên Diễn cắn răng:
"Khi đó ta đúng là không biết."
. . . .
. . . .
Gió thổi qua hoa đào nở rộ, phủ động lên mái tóc dài của Ngữ Sơ.
Sau khi nghe nàng nói, Hứa Nguyên và Thiên Diễn đều lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Nửa ngày,
"Có. . biện pháp không quên hay không a?"
Thiếu nữ hơi nắm chặt nắm đấm.
Ngữ Sơ nhìn qua Thiên Diễn, mỉm cười lắc đầu:
"Không có."
". . . .”
Răng nanh tinh xảo của thiếu nữ cắn cắn môi, đưa tay ngoắc ngoắc tay của nam tử bên cạnh.
Cảm nhận được xúc cảm ở đầu ngón tay, Hứa Nguyên lườm nàng một chút, cười:
"Làm gì, đây là không nỡ rồi sao? Không phải nói chết cũng sẽ không. . . Tê!"
Lời của Hứa Nguyên còn chưa dứt, một cái chân ngọc phấn nộn bóng loáng đã dùng sức đạp một cước lên bắp chân hắn.
Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ ửng đỏ, một đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm hắn:
"Hứa Trường Thiên, ngươi muốn chết a? !"
“. . .".
Hứa Nguyên đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng cũng không nói gì, đưa tay vỗ vỗ đầu thiếu nữ, sau đó ánh mắt nhu hòa cười khẽ với nàng.
Làm xong những động tác này, hít một hơi thật sâu, Hứa Nguyên chuyển mắt nhìn về phía Ngữ Sơ trước mặt:
"Ngữ Sơ. . . Thật sự sẽ quên a?"
"Thật sự sẽ quên."
Ngữ khí Ngữ Sơ bất đắc dĩ mà chăm chú:
"Đây là Sinh Tử huyễn cảnh, lúc đầu các ngươi hẳn là cũng sẽ chết ở đây."
"Toàn bộ?"
Hứa Nguyên hỏi.
"Không phải toàn bộ, ngươi có thể hiểu nó giống như một giấc mơ, sau khi tỉnh lại phần lớn đều sẽ quên đi, sẽ chỉ nhớ rõ một chút sự tình mà ấn tượng của ngươi cực kì khắc sâu."
Trầm mặc hai giây, mắt Hứa Nguyên nhìn về phía Thiên Diễn bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
"Uy, Diễn Thiên thần hồn như ngươi có thể quên sự tình trong huyễn cảnh hay không a?"
Thiên Diễn trầm mặc một lát, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Ta. . . Không biết."
". . . . là như vậy a?"
Mỉ non một tiếng, đôi mắt Hứa Nguyên rủ xuống.
Mà lần này, hắn trầm mặc thật lâu.
Giống như chỉ trong một cái chớp mắt, lại giống như kéo dài đến vĩnh hằng.
Thời điểm một lần nữa giương mắt, thần sắc Hứa Nguyên mang theo một vòng ý vị không rõ, cười giống như là tự giễu, nhưng mang theo kiên định.
"Uy. . ."
Thiếu nữ mặc cung trang tựa hồ ý thức được cái gì, siết chặt tay của hắn.
Hứa Nguyên không để ý tới nàng, nhìn Ngữ Sơ, thanh âm rất bình tĩnh:
"Ngữ Sơ, có thể đáp ứng ta một chuyện không? Liên quan tới Thiên Diễn."
Ngữ Sơ yên tĩnh một giây, mỉm cười:
"Ta sắp tiêu tán rồi, nếu như có thể làm được, ta sẽ làm."
"Được."
Hứa Nguyên nhẹ gật đầu.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai nữ nhân, hắn nhẹ giọng nhẹ nhàng nói:
"Ngữ Sơ. . . Để cho ta đi ra ngoài trước."
"Cái gì?"
"Để cho ta đi ra ngoài trước, vây Thiên Diễn ở huyễn cảnh này một lát."
". . ."
Trong mắt Ngữ Sơ lóe lên một vòng kinh ngạc.
". . . .”
Đôi mắt Thiên Diễn trong nháy mắt trợn to, trong ánh mắt kia tất cả đều là không hiểu.
Yên lặng một giây,
"Hứa... Hứa Trường Thiên?"
Thiên Diễn không thể tin được chớp mắt một cái, nhưng chợt hiểu rõ, bỗng nhiên hất tay Hứa Nguyên ra, nàng cắn răng nhìn chằm chằm hắn:
"Ngươi có ý tứ gì?"
“. . . ."