Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 259 - Chương 259 - Thời Gian Ôn Chuyện

Chương 259 - Thời gian ôn chuyện
Chương 259 - Thời gian ôn chuyện

Chương 259: Thời gian ôn chuyện

Hứa Nguyên không nhìn nàng, nắm đấm có chút nắm chặt, nhưng vẫn bình tĩnh như trước nhìn chăm chú đôi mắt Ngữ Sơ:

"Có thể sao?"

"Thiên Diễn nàng. . . cũng giúp ta."

"Không cần vây chết, ta cần thời gian đào tẩu."

Nắm đấm Thiếu nữ nắm rất chặt, cắn răng, hô hấp có chút gấp rút:

"Hứa Trường Thiên, ngươi muốn vây chết ta ở chỗ này? Ngươi... Ngươi có ý tứ gì? Ngươi không tin ta?"

Mắt Hứa Nguyên nhìn nàng một cái:

"Ta tin tưởng ngươi, nhưng ta tin tưởng ngươi ở trong huyễn cảnh này, hơn nữa sau này đi ra ngoài, quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ trở lại lúc ban đầu."

Thiên Diễn nắm chặt nắm đấm, đôi mắt xinh đẹp dần dần mang theo một tia mờ mịt.

"Được lắm. . Hứa Trường Thiên. . . Ngươi chính là một tên vương bát đản!"

Hứa Nguyên không nhìn nàng, ánh mắt nhìn Ngữ Sơ.

Trầm mặc thật lâu, Ngữ Sơ khẽ gật đầu một cái:

"Có thể, nhưng nếu như ngươi phát động công kích đối với Thiên Diễn, ta sẽ trực tiếp đánh thức Thiên Diễn, nàng cũng giúp ta."

"Đa tạ."

Hứa Nguyên mỉm cười.

Ngữ Sơ hơi trầm mặc, nhìn Thiên Diễn một bên đang tức giận một chút, do dự nói:

"Ngươi cần để cho các ngươi một chút, ân. . một chút thời gian ôn chuyện không?"

"Cần."

Nàng cắn răng.

"Không cần."

Thanh âm hắn bình tĩnh.

". ."

". ."

". ."

Nghĩ đến tận đây, Hứa Nguyên đại khái đã sáng tỏ hết thảy.

Hắn nhìn thiếu nữ trước mắt, ngữ khí có chút phức tạp:

"Thiên Diễn, ta không hối hận lựa chọn trước đó của ta, coi như ta có ký ức giống như ngươi, ta cũng sẽ không hối hận."

Gió lạnh từ ngoài sơn động thổi vào lỗ thủng to lớn trên vách trong kia hình thành đối lưu, lướt qua mái tóc đen dài thẳng nhu thuận của thiếu nữ kia.

Nàng nhìn chằm chằm hắn, khóe môi giật giật, cắn môi:

"Ngươi. . Ngươi thật đúng là vương bát đản."

"Vương bát đản. . . ?"

Hứa Nguyên lặp lại một tiếng, nhìn nàng lắc đầu:

"Thiên Diễn, ta hỏi ngươi một vấn đề."

"Cái gì. . . ?"

"Ngươi cảm thấy coi như ta tín nhiệm ngươi, chúng ta phải làm thế nào đây?"

". . ."

Thiên Diễn.

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm nàng đứng trước mắt, nói từng chữ.

"Ngươi có thể phản bội Giám Thiên Các.”

"Hay là nói.”

"Ngươi muốn ta phản bội phụ thân của ta?"

"Ba!"

Một cái tát thanh thúy mà vang dội vang lên trong sơn động yên tĩnh.

Nhiễm Thanh Mặc vô thức nắm chặt kiếm.

Hứa Nguyên đưa tay ngăn động tác của nàng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Thiên Diễn, trên gương mặt tuấn mỹ dần dần hiện lên dấu năm ngón tay đỏ tươi, trong miệng ẩn ẩn có máu tươi chảy ra.

Một cái tát này Thiên Diễn dùng hết sức.

Nếm được vị máu giữa răng môi, Hứa Nguyên xoa xoa khóe môi, nhìn thấy vết đỏ trên đầu ngón tay, mỉm cười:

"Hả giận rồi?"

Trong đôi mắt Thiên Diễn hiện lên một tia đau lòng, nhưng nghe thấy lời hắn lập tức siết chặt nắm đấm, cắn răng:

"Không có."

". . ."

Hứa Nguyên không nói tiếp, đưa một bên mặt khác tới.

Nhìn thấy một màn này, con ngươi Thiên Diễn có chút co rụt lại, cảm xúc tức giận khiến toàn bộ thân thể nhỏ yếu của nàng run nhè nhẹ.

Ánh mắt Hứa Nguyên chỉ bình tĩnh nhìn đối phương.

Lập trường khác biệt, không có gì có thể nói.

Cho dù kiếm ý có chém tới cảm xúc, những ký ức kia sớm đã hòa thành một thể cùng với hắn rồi.

Mỗi khi có người nhắc tới tướng quốc đại nhân, trong đầu của hắn liền sẽ không tự chủ được hiện ra nam nhân trung niên ăn nói có ý tứ kia. Mỗi khi có người nhắc đến trưởng công tử, hắn sẽ nghĩ tới huynh trưởng dù một mặt ghét bỏ nhưng lại nguyện ý chơi đùa cả ngày cùng hắn. Mỗi khi có người đề cập tới Nhị công tử, hắn cũng sẽ nhớ tới nhị ca mỗi khi thấy Hứa Trường Ca muốn đánh hắn, luôn luôn cầm cây côn ngăn trước mặt hắn, cuối cùng cũng bị đòn cùng với hắn.

Hứa Nguyên và Hứa Trường Thiên sớm đã biến thành cùng một người.

Thế giới hiện thực, không có nhiều thời gian dành cho não yêu đương như trong tiểu thuyết Quỳnh Dao.

Loại chuyện vì tình yêu mà từ bỏ hết thảy, phản bội người nhà này Hứa Nguyên không làm được.

Hứa Nguyên tin tưởng Thiên Diễn cũng không làm được.

Nhìn nàng trầm mặc, Hứa Nguyên ôn nhu nói:

"Không đánh?"

"Ba!"

Lại là một dấu bàn tay đỏ bừng khắc ở trên mặt Hứa Nguyên.

Nhưng đánh vẫn là bên vừa rồi.

Đau rát.

Xem ra lời nói vừa mới rồi kích thích nghịch phản trong lòng nữ nhân này.

Chịu hai cái tát sét đánh nhưng trong lòng Hứa Nguyên rất thoải mái.

Hắn không hối hận về lựa chọn của chính mình, nhưng nếu đổi lại suy nghĩ của đối phương, hắn có thể hiểu được tâm tình hiện tại của Thiên Diễn.

Mặc dù đại bộ phận ký ức trong huyễn cảnh đều đã mơ hồ đến mức ngay cả cảm xúc cũng không còn cảm nhận được, nhưng hình tượng loáng thoáng và cảm giác ấn tượng vẫn đại khái cho hắn biết hai người trong huyễn cảnh đã trải qua chuyện gì.

Bị tìm tới cửa, đánh một trận, rất bình thường.

Trầm mặc thật lâu, thấy nàng không còn ý định ra tay tiếp nữa, Hứa Nguyên nhìn nàng nhẹ nhàng cười, cười đến rất bất đắc dĩ:

"Ta đại khái có thể hiểu được cảm xúc hiện tại của ngươi."

"Nhưng ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, Thiên Diễn."

". . ."

"Nếu như ngươi là ta, hoặc là nói hai người chúng ta tất cả tu vi lập trường đều trao đổi, đứng ở vị trí của ta, ngươi sẽ làm thế nào?"

“. . ."

"Vì một giấc mộng không biết thực hư đánh cược tính mạng?"

“. . ."

"Hay là nói, sẽ giống như ta đưa ra quyết định ổn thỏa nhất, rời đi trước, thực hiện các dự định khác."

". . . !”

Trong đôi mắt Thiên Diễn tràn ngập một tia sương mù như có như không, không nói gì, thân thể mềm mại run nhè nhẹ.

Hứa Nguyên nhìn thiếu nữ trước mắt, hơi nhấn mạnh:

"Trả lời ta, Thiên Diễn."

". ."

Bình Luận (0)
Comment