Chương 266: Đã lâu không gặp
Nhưng mặc dù Thịnh Sơn chỉ là một huyện thành, lại bởi vì đã từng thịnh hành mua bán yêu thú cho nên thật ra quy mô thành thị rất lớn.
Hứa Nguyên không hiểu trận pháp, nhưng đã xem qua rất nhiều nội tham mà phủ Tướng Quốc công báo.
Đương nhiên trong đó cũng có tư liệu liên quan đến đầu tư ở giai đoạn đầu và xuất ra ở giai đoạn cuối của việc khởi công xây dựng trận pháp.
Nếu muốn xây dựng một ảo trận bao trùm cả khu vực lớn như huyện Thịnh Sơn, Hứa Nguyên đoán sơ số tiền khổng lồ cần thiết để mua vật liệu cũng chừng hơn triệu lượng bạc.
Tất nhiên, đây là tiền để mua vật liệu theo giá thị trường.
Một con quái vật khổng lồ như Vạn Tượng Tông đương nhiên cũng có kênh cung ứng hàng hóa của riêng mình, nhưng mặc dù tính như vậy thì chi phí thành lập Mê Huyễn đại trận này cũng sẽ trên sáu trăm ngàn lượng.
Sáu trăm ngàn lượng…
Vạn Tượng Tông không phải một người, mà là một tập thể lợi ích, không thể nào mà nó sẽ tiêu nhiều tiền như vậy để làm từ thiện giúp Tứ muội.
Lý do lựa chọn đầu tư chắc chắn là vì để có thể nhận được nhiều thứ hơn nữa.
Nhưng bây giờ Vạn Tượng Tông lại vứt con đường kiếm tiền này mà chạy…
Đang suy nghĩ thì bỗng một giọng nữ thanh thúy có mang vài phần phấn khởi truyền tới từ con phố người đến người đi:
“Ô, Chu công tử?”
“Chu – công – tử, ngươi đứng đây làm gì?”
Theo bản năng Hứa Nguyên nhìn về nơi âm thanh truyền tới, mà sau khi nhìn thấy người tới thì mới ý thức được thật ra âm thanh đó đang gọi hắn.
Chỉ thấy hai người trẻ tuổi đang đứng đối diện nhìn về phía hắn trên con phố tấp nập người qua lại, trong đó có một thiếu nữ khuôn mặt thanh thuần tú lệ đang nhảy nhót vẫy tay về phía hắn.
Nhìn thấy họ, Hứa Nguyên hơi phản ứng lại, nhận ra hai người này là đôi đệ tử tông môn mà lúc trước gặp qua ở thôn hoang Lý gia.
Chu Tiểu Hà và Lý Nhị Trụ.
Yên lặng một giây, Hứa Nguyên cũng lộ ra một nụ cười, gật đầu nhẹ về phía họ.
Hắn nhớ rõ hai người này chính là người của Vạn Tượng tông, hơn nữa thân phận hẳn là không thấp, tại sao bây giờ họ còn ở đây?
Thấy Hứa Nguyên nhận ra mình, Chu Tiểu Hà lập tức kéo Lý Nhị Trụ thần sắc thật thà bên cạnh đi về phía Hứa Nguyên.
Đến gần, Lý Nhị Trụ chắp tay rất lễ phép:
“Chu huynh, đã lâu không gặp.”
Chu Tiểu Hà thò đầu cười tủm tỉm nói:
“Chu công tử, sao ngươi tới đây thế?”
Hai mắt Hứa Nguyên chứa ý cười:
“Trùng hợp đi ngang qua, vào thành mua vài món đồ, thế vì sao Chu tiểu thư lại ở đây?”
Chu Tiểu Hà không nghĩ ngợi mà chỉ vào Lý Nhị Trụ ở một bên rồi đáp:
“Tên thô lỗ này nghe nói bên đây có yêu thú náo loạn, làm ồn muốn tới trừ yêu, một đường trừ yêu tới huyện Thịnh Sơn này, vừa lúc đi bán vài viên yêu đan, không nghĩ tới lại gặp được Chu công tử ngươi, hê hê…”
Hứa Nguyên hơi kinh ngạc liếc Lý Nhị Trụ không nói lời nào kia, cười nói:
“Lý huynh thật là có tâm địa hiệp nghĩa.”
Lý Nhị Trụ lắc đầu, thanh âm rất nhạt:
“Chỉ là muốn làm chút chuyện trong khả năng của mình.”
Chu Tiểu Hà phất tay, nhìn Hứa Nguyên, lại nhìn tấm biển của Phong Hải Thương Hội, hỏi:
“Đồ mà Chu công tử muốn rất khó mua ư, cần có thương hội lớn?”
Hứa Nguyên Gật gật đầu, đổi giọng hỏi nhẹ:
“Ừ, Chu tiểu thư, ta nhớ rõ Phong Hải Thương Hội này hẳn là dưới trướng của Vạn Tượng Tông các ngươi, sao hôm nay lại đóng cửa rồi?”
Chu Tiểu Hà nghe vậy chớp chớp mắt, lắc đầu:
“Không biết, xưa nay phụ thân không để ta hỏi đến những chuyện này, có thể là do cơn sóng yêu thú đi, nửa tuần trước còn có sư huynh đặc biệt đến để thông báo bảo chúng ta tranh thủ quay về tông, đừng ở lại khu vực này.”
Nghe vậy, Hứa Nguyên nhíu mày.
Xem ra nguyên nhân Vạn Tượng Tông rút khỏi huyện Thịnh Sơn phần lớn là bởi vì sóng yêu thú của lần này.
Cũng không tính là quá mức ngoài ý muốn.
Trên cơ bản thì hơn một tháng nay hắn và Nhiễm Thanh Mặc ở Vạn Hưng sơn mạch có thể nói là cẩn thận từng bước một.
Một mặt là bởi vì Thiên Diễn, mặt khác là bởi vì bầy yêu thú trong Vạn Hưng sơn mạch.
Tuy rằng cấp bậc của đại đa số yêu thú cũng không cao lắm, nhưng nhiều kiến ăn voi, hai người bọn họ gặp được cũng chỉ có thể chạy.
Một khi bị mấy ngàn con yêu thú ngăn chặn lại, số lượng yêu thú không ngừng tăng lên, cho dù có tàn hồn Thánh Nhân và Nhiễm Thanh Mặc thì bọn họ cũng phải ôm hận ở trong núi.
Chu Tiểu Hà thấy Hứa Nguyên không nói gì, thoáng trầm ngâm, cười duyên nói:
“Chu công tử muốn mua cái gì? Dược liệu, đan dược hay là một vài thứ khác, ta đây cũng coi như có quen biết với thương hội trong huyện Thịnh Sơn này, có thể tư vấn một tí cho ngươi nha~”
Hứa Nguyên hoàn hồn, hơi chần chờ:
“Không phiền quá chứ?”
Chu Tiểu Hà nhìn chằm chằm mặt Hứa Nguyên, lắc đầu:
“Không phiền, vừa lúc hai ngày này chúng ta không có việc, đi trễ vài ngày cũng không có gì đáng ngại, đúng không tên khờ.”
Nói xong, Chu Tiểu Hà lấy khuỷu tay chọc chọc Lý Nhị Trụ bên cạnh.
Lý Nhị Trụ thoáng chần chờ, trả lời ngăn nắp:
“Tiểu Hà, tông chủ bảo ngươi…”
Chu Tiểu Hà lập tức trừng mắt nhìn y một cái:
“Gì chứ, nếu ngươi không muốn thì có thể về trước!”
Lý Nhị Trụ ngậm miệng lại:
“…”
Chu Tiểu Hà hắng giọng, cười nói:
“Chu công tử, ngươi muốn mua cái gì đó?”