Chương 267: Cấp Bính là được rồi
Hứa Nguyên hơi chần chờ nhìn hai người, vẫn thấp giọng nói ra tên của hơn mười loại thảo dược:
“Hồn Cưu Thảo, Khí Phách Hoàn Ly Hoa, Hồn Thanh Đằng…”
Chậm rãi nói hết, Hứa Nguyên an tĩnh nhìn sắc mặt của họ.
Đây đều là dược liệu có thể giúp tàn hồn Thánh Nhân khôi phục hồn lực.
Bởi vì không có thân thể, hồn lực của lão đầu này không có cách nào tự khôi phục được, dùng thì mất, muốn khôi phục chỉ có thể dựa vào ngoại vật như đan dược hoặc dược liệu.
Mọi người tạm thời im lặng.
Đôi mắt đẹp của Chu Tiểu Hà hơi lóe lên, nhanh lộ ra vẻ xấu hổ, thấp giọng nói:
“Chu công tử… những dược liệu mà ngươi nói này ta cũng chỉ biết mấy thứ trong đó mà thôi.”
Hứa Nguyên cũng không ngoài ý muốn, dược liệu trong thiên hạ rất phong phú, chỉ nói:
“Chỉ cần là mấy món mà ta nói, đều được cả, giá cả không phải là vấn đề.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tiểu Hà ửng đỏ, lắc đầu:
“Không…không phải là vấn đề giá cả đâu Chu công tử, trong huyện Thịnh Sơn này không có chỗ mua dược liệu đó.”
Hứa Nguyên thở dài:
“Không có à…”
Dừng một chút, lại hỏi:
“Vậy yêu thú phi hành thì sao? Cấp Bính là được rồi.”
Dị Thú Ti quản lý phân chia yêu thú trong thiên hạ, hai loại quân dụng và dân dụng, hai khoa phi hành và mặt đất, sáu cấp từ trên xuống dưới Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ.
Con Huyền Ưng của Hứa Trường Ca thuộc loại yêu thú phi hành quân dụng bậc Giáp, giá cả rất đắt.
Lấy số tiền mà Hứa Nguyên nắm giữ, nhiều nhất chỉ có thể thu mua một con yêu thú phi hành dân sự cấp Bính để thay thế.
Nhưng mặc dù vậy, Chu Tiểu Hà vẫn lắc đầu như cũ:
“Không có.”
“Yêu thú phi hành cấp Đinh cũng được.”
“Cũng không có.”
“Thế Mậu?”
“Chu công tử, huyện Thịnh Sơn chỉ có trứng yêu thú và con non thôi.”
Hứa Nguyên:
“…”
Chu Tiểu Hà:
“…”
Chốn nhỏ bé không có cái gì cả, Hứa Nguyên khẽ thở dài:
“Đa tạ Chu tiểu thư nhắc nhở, xem ra huyện Thịnh Sơn này tạm thời không có thứ ta cần.”
Chu Tiểu Hà cũng hơi xấu hổ, thấp giọng nói:
“Nếu không Chu công tử, ngài theo chúng ta về Thành Vạn Tượng làm khách đi? Thương hội tụ tập trong thành Vạn Tượng, rất nhiều thương hội lớn đều có chi nhánh ở trong thành.”
Hứa Nguyên không trả lời liền.
Hắn đến nơi này cũng chỉ là vì mua sắm đồ đạc, nếu đã không có, hiện giờ đương nhiên không có lý do để ở lại nữa.
Huống chi, hành động của Vạn Tượng Tông rõ ràng đang nói lên huyện Thịnh Sơn này có vấn đề, kẻ ngốc mới ở lại đây tiếp.
Thoáng trầm ngâm, Hứa Nguyên nhìn Nhiễm Thanh Mặc luôn luôn yên lặng đứng cạnh, nói:
“Ảnh Nhi, ngươi nói thử xem?”
Nhiễm Thanh Mặc nhẹ nhàng trả lời:
“Nghe lời ngươi.”
Hứa Nguyên thấy thế thở ra một hơi, khẽ chắp tay với Chu Tiểu Hà:
“Vậy phải làm phiền hai vị một đường rồi, có điều trước khi khởi hành, chúng ta còn cần phải đi mua vài món linh tinh.”
Chu Tiểu Hà nghe vậy rõ ràng trở nên rất hưng phấn:
“Không có phiền, chúng ta đi thôi, cả ngày chỉ có tên khờ này bên người, thật chán muốn chết, à Chu công tử, tiểu muội muội bên cạnh ngươi trước đó đâu?”
…
Vạn Tượng Tông không xây dựng trên núi, mà là bên cạnh một thác nước khổng lồ bị đứt gãy.
Bởi vì hơi nước bốc lên từ thác nước, quanh năm Vạn Tượng Tông bị bao phủ bởi hơi nước, nhìn từ trên cao xuống, quần thể kiến trúc trùng trùng điệp điệp, giống như tiên cảnh.
Hành lang đi tới ‘Nghị sự điện’ trọng địa của tông môn uốn lượn quanh co, hai vị nam nhân trung niên đi lại trên đó, nương theo tiếng bước chân không nhanh không chậm, lặt vặt tiếng nói chuyện nhẹ nhàng truyền đến.
Nam nhân râu quai nón nhẹ giọng hỏi:
“Lão Ngũ, ta nghe nói bên phủ thành kia lại phái mật sứ đến?”
Lão Ngũ trầm mặc một lát mới trả lời:
“Ừm, nói là để Vạn Tượng Tông chúng ta đi tiếp viện cho bên Cửu Đô Trấn kia, biên quân triều đình nơi đó sắp không chịu nổi, sóng yêu thú năm nay đến rất mãnh liệt.”
Râu quai nón suy nghĩ một chút, thở dài:
“Yêu, mẹ nó chứ lại là yêu!”
“Lão tổ tông của Vạn Tượng Tông chúng ta chọn tông môn ở bên cạnh Vạn Hưng sơn mạch này thật sự là quyết định ngu xuẩn nhất, mỗi ngày giao tiếp với mấy con yêu quái này, giết xong một nắm sang năm lại có thể cho ngươi một nắm khác.”
“Haiz…tông chủ đại nhân hồi đáp như thế nào?”
Lão Ngũ suy nghĩ một chút, thấp giọng trả lời:
“Tông chủ đại nhân bảo thằng nhóc Kỳ Trường Vũ kia mang theo hơn trăm đứa đệ tử nội môn đến.”
Râu quai nón nhíu nhíu mày:
“Thật sự phái người đi ư? Hàng năm bên kia đều là khu vực thiên tai nặng nề, thằng nhóc Trường Vũ này cũng đừng ngã ở đó.”
Lão Ngũ cười hề hề:
“Yên tâm, tông chủ không có an bài yêu thú phi hành cho bọn họ, tới nơi chắc đã không kịp.”
Râu quai nón nghe vậy nhếch miệng cười, gật đầu:
“Một tí chỗ tốt triều đình cũng không cho lại còn muốn chúng ta ra người, sao có chuyện tốt thế? Vẫn là tông chủ đại nhân tính kế hay.”
Dừng một chút, râu quai nón thu ý cười, hỏi nhẹ:
“Mấy cứ điểm lớn ở biên giới hẳn là không có vấn đề gì chứ hả?”
“Mấy thành trấn nhỏ ở góc biên bị luân hãm thì nhiều nhất cũng chỉ chết vài người, nhưng nơi khác như quận Nam Đô cũng không thể bỏ, bỏ đi mà yêu thú tới, rất nhiều gia sản của Vạn Tượng Tông chúng ta đều ở khu đó.”
Lão Ngũ trả lời hơi thoải mái:
“Yên tâm, đã chuẩn bị từ năm trước, vật tư của Thiên Huyễn quân Vạn Tượng tông chúng ta đều rất dồi dào, hai bên Thiên Âm Tự và Phong Thanh môn đều đã chào hỏi trước, sẽ trợ giúp lẫn nhau.”
Râu quai nón nghe vậy, lắc đầu nhẹ:
“Triều đình cũng thật nực cười…”
“Mấy chục năm trước đã bắt đầu gạt người trong tông môn chúng ta khỏi hệ thống quan phủ, lúc đó chắc bọn họ sẽ không nghĩ tới thế cục hiện giờ chuyển biến xấu đến mức này ha?”
“Thật là ngu muội.”