Chương 268: Vạn Tượng Tông
Triều đình vì ngăn cản thế lực của tông môn lại thẩm thấu thêm chỗ khác, nên từ mấy chục năm trước liền dần loại bỏ đệ tử tông môn trong cơ quan quyền lực địa phương từng chút một.
Nếu là đệ tử của tông môn làm quan chủ chính một phương, đương nhiên tông môn sẽ cho trợ giúp toàn lực, bảo vệ cho gió êm sóng lặng.
Nhưng bây giờ lại có rất ít đệ tử tông môn có thể làm được chức quan chủ chính một phương, mà đối với châu mục do triều đình phái đến kia, Thái Thú, tông môn đương nhiên sẽ không cho đãi ngộ tốt như thế, lá mặt lá trái với chính lệnh đã xem như cung kính rồi, nhiều tông môn khác đều là trực tiếp làm bộ như không thấy.
Và đó là một trong những lý do tại sao dân tị nạn lại có ở khắp nơi.
Lão Ngũ hít sâu một hơi:
“Triều đình không có khả năng luôn kiên trì, sẽ đổi lại tổ chế, phỏng chừng đợi Thái tử điện hạ đăng cơ đại vị, tể tướng hắc y Hứa Ân Hạc kia cũng nên chịu thua.”
Râu quai nón nghe vậy cũng nhẹ nhàng cười:
“Thế của phủ Tướng quốc như mặt trời ban trưa, nếu qua sự lắng đọng của trăm năm, phỏng chừng lại là đại thế gia của một phương, có thể khai tông lập phái cũng nói không chừng.”
“Ha ha, cũng không biết Hứa Ân Hạc kia chọn địa điểm nào, đại khái chắc là sẽ ở bên phủ Giang Nam kia, Thiên Nguyên đại bỉ lần trước, bọn Cửu Kiếm phái bên phủ Giang Nam kia ai nấy đều giàu đến chảy mỡ.”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Đây là sự nhận thức chung của tông môn.
Có lẽ bây giờ xác thật là thánh thượng và phủ tướng quốc nảy sinh một số vấn đề, nhưng vấn đề cũng không lớn, bởi vì hiện thực sẽ khiến bọn họ từ bỏ tư tưởng sai lầm này.
Thiên hạ, không phải là thiên hạ của Đại Viêm, mà là thiên hạ của Đại Viêm và tông môn.
Không có sự phối hợp của tông môn, tuy Đại Viêm vẫn phồn thịnh như trước, nhưng ngắn ngủi hơn hai mươi năm cũng đã có trạng thái rối loạn.
Chờ các ngươi nhận ra sai lầm đổi về tổ chế, lại trả giá một ít, mọi người ngồi lại tất cả vẫn như cũ.
Lý gia của ngươi là Thiên gia, Hứa phủ Tướng quốc của ngươi như cũ là thế gia đệ nhất thiên hạ.
Hai người đều không nói gì nữa, đi dọc một đường theo hành lang quanh co vào Nghị sự điện – trọng địa của Vạn Tượng Tông.
Đẩy cửa lớn ra, ghế dựa của hai phái đặt chỉnh tề ở hai bên đại sảnh, đều ngồi đầy người, mà trên chủ vị thì ngồi một vị lão giả để râu dê.
Vạn Tượng tông chủ ngồi ở chủ vị nhìn hai người khoan thai đến chậm, mỉm cười:
“Lão Ngũ, lão Út, ngồi đi, đang nói về các ngươi đây.”
Hai người cười cười, đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Lão Ngũ cười nói:
“Tông chủ đại nhân, nóng lòng gọi chúng ta tới đây như vậy có phải là muốn thảo luận chuyện của huyện Thịnh Sơn?”
Đôi mắt thâm thúy của tông chủ Vạn Tượng cười cười, nói:
“Đương nhiên, lần này Vạn Tượng Tông ta đầu tư hơn hai triệu lượng bạc ở huyện Thịnh Sơn, đương nhiên cần phải coi trọng.”
Râu quai nón sờ cằm, mang theo nụ cười trêu chọc:
“Việc này cũng may mà nhờ có Tứ tiểu thư của phủ Tướng quốc kia, nếu không phải lão đầu Hứa Ân Hạc kia quá ngạo mạn, ta đã đi kinh đô cầu hôn phủ Tướng quốc hắn.”
Vạn Tượng tông chủ từ chối cho ý kiến cười cười:
“Trận pháp của nha đầu kia được dạy bởi lão Khương Hà ấy, hiển nhiên trình độ rất cao, nếu không phải có Mê Huyễn đại trận này của nàng, lẽ ra kế hoạch của chúng ta còn phải đợi thêm vài năm.”
“Phải rồi, tông chủ đại nhân, những người tị nạn kia đều tập trung lại rồi chứ?”
“Cơ bản đã tập trung đầy đủ, hơn hai trăm ngàn người, cư dân trong thành khoảng một trăm bảy mươi ngàn người, thêm cả hộ vệ thương đội và du hiệp rải rác cùng biên quân thường trú, đại khái có hơn hai trăm ngàn người có tu vi.”
“Yêu thú thì sao?”
“Đã chuẩn bị kỹ đầy đủ Dụ Thú hương.”
“Ý của tông chủ là…có thể mở trận ư?”
“Phải.”
“Có để lại dấu vết chứ?”
“Yên tâm, rất sạch sẽ, đây là yêu thú làm.”
“Ha ha…”
Mọi người ở đây đều nở nụ cười, bởi vì những người ở đây đều biết kế hoạch lần này sẽ mang lại bao nhiêu ích lợi cho Vạn Tượng Tông.
Vạn Tượng tông chủ gõ gõ ghế, dừng một chút, cao giọng nói:
“Được rồi, người đến đông đủ, vậy tiến hành lần biểu quyết cuối cùng ngay đi.”
Nói xong.
“Lạch cạch.”
Kế hoạch có thể đi đến bây giờ thì biểu quyết cũng chỉ là một hình thức, các trưởng lão ở đây toàn phiếu thông qua nghị quyết mở đại trận.
Vạn Tượng tông chủ nhìn cảnh tượng này, đứng lên một cách chậm rãi, ánh mắt nhìn về phía huyện Thịnh Sơn:
“Truyền tin.”
“Khởi trận, tạo…Quỷ Vụ!”
Đoàn người đi trên con đường dẫn vào huyện Thịnh Sơn, hai bên là trại tị nạn mênh mông vô tận.
Trong thương đội, một người đàn ông trung niên cầm trường kích cưỡi tuấn mã, mắt lộ vẻ lo lắng nhìn hai bên trại tị nạn, môi răng khẽ động:
“Nhiều quá…”
Người trẻ tuổi cũng đang cưỡi ngựa bên cạnh lại gần, thấp giọng hỏi:
“Thủ lĩnh Tiết, nhiều cái gì cơ?”
Tuấn mã mà hai người cưỡi đều có huyết mạch yêu thú, tuấn lãng cao lớn, đường cong cơ bắp rất rõ.
Nam nhân trung niên liếc mắt nhìn người thanh niên:
“Quá nhiều dân tị nạn.”
Theo đó người thanh niên nhìn thoáng qua những dân tị nạn này, trầm mặc một chút, nói nhỏ:
“Nói tới việc này, trại tị nạn của nơi này xác thật có quy mô lớn hơn rất nhiều so với những trại từng thấy qua trước đó, nhưng như thế thì sao chứ?”