Chương 269: Yêu thú đến
Một sự lo lắng sâu sắc trong mắt nam nhân trung niên:
“Nếu không chú ý, trại tị nạn sẽ phát sinh bạo loạn.”
Người trẻ tuổi hơi không đồng tình, chỉ vào quân doanh đang đóng ở nơi xa:
“Bên kia là biên quân đóng quân, nhìn quy mô của quân doanh này, ít nhất cũng là một đội ngàn người, phát sinh bạo động cũng không đáng lo.”
Nam nhân trung niên thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
“Ta không lo cho huyện Thịnh Sơn, mà là lo cho những thương đội như chúng ta.”
Người trẻ tuổi sửng sốt, biểu tình chợt quái lạ, nhìn những dân tị nạn chết lặng kia, nói khẽ:
“Hẳn là không đến mức đó chứ, tập kích quan đạo(1) là trọng tội đó…”
Nam nhân trung niên lắc đầu:
“Sống còn không nổi, ai lại quan tâm chuyện đó. Hy vọng Giám Thiên Ti của triều đình tuần kiểm có thể nhanh chóng sơ tán những người tị nạn này đi, nếu cứ tụ lại như vậy, những dân tị nạn này sống không nổi, khả năng sẽ có cướp bóc thật đấy.”
Ánh mắt người trẻ tuổi lóe lên, hơi nắm chặt binh khí trong tay:
“Vâng, hình như quy mô lần này của sóng yêu thú gần Vạn Hưng sơn mạch…”
Mà lời hắn còn chưa dứt, bỗng một bầy chim bay ra giữa cánh rừng dài cạnh quan đạo.
Một bầy chim rất lớn, lớn đến mức gần như có thể nói là che khuất cả bầu trời!
Đàn chim đến nhanh mà đi cũng nhanh, giây lát đã bay lướt qua trên đầu quan đạo, bay trốn về hướng khu vực của Đại Viêm…
Mà mọi người trên quan đạo đều thấy được biến cố đột ngột này, cũng dường như ấn nút tạm dừng cho mọi thứ trên quan đạo.
Mọi người đều biết những con chim này đại diện cho những gì, nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ khi bị kẹt ở vị trí này.
Mà trong sự tĩnh lặng ấy, tay cầm trường kích của nam nhân trung niên khẽ bắt đầu run rẩy, nhưng hắn không nhìn về hướng của núi rừng mà là nhìn về hướng trại tị nạn:
“Yêu thú tới rồi, chuẩn bị tiếp chiến…”
Người thanh niên lấy lại tinh thần:
“C – cái gì?”
Nam nhân trung niên vung trường kích lên, bùng phát một tiếng nổ:
“Thu nạp trận hình thương đội, chuẩn bị tiếp chiến!”
Chung quy thì yêu thú vẫn xông phá núi rừng.
Từ con yêu thú thứ nhất xâm nhập trại tị nạn, từ một dân tị nạn bị táng thân trong miệng yêu thú, cơn khủng hoảng lập tức khuếch tán ra một cách mất khống chế!
Gần như lập tức vang lên một mảnh tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ, tiếng kêu rên thê lương, tiếng kêu mắng phẫn nộ, hệt như đẩy một quân bài domino nào đó, trong khu ổ chuột ở hai bên quan đạo nhanh chóng lan tràn sự hỗn loạn.
“Yêu thú…yêu thú đến! Chạy đi!”
“A! Cứu mạng.”
“Con mẹ nó chứ, mất thôn, ngay cả hai bên cái sườn núi này cũng không để người ta ở lại được, triều đình thật là…”
“Con, con ta đâu?! Nhị oa!”
“Đừng, đừng cướp lương thực của ta, đó là dừng để cứu mạng của mẫu thân ta, đừng giết ta! Làm…làm ơn!”
“Chạy đi, Phàm nhi, đừng chạy lên quan đạo, các lão gia ở nơi đó sẽ không nương tay, mau chạy về phía huyện Thịnh Sơn!”
Bởi vì sự khuếch tán của cơn khủng hoảng mà trại tị nạn nổ tung tựa như nước sôi vậy.
Trong trại tị nạn cạnh Vạn Hưng sơn mạch, vô số bách tính quần áo tả tơi chạy vọt về phía quan đạo giống như tuyết lở.
Có vài người muốn chạy trốn sang phía bên kia của quan đạo, nhưng có vài người lại muốn thừa dịp hỗn loạn mà cướp bóc thật nhiều.
Người bị cuốn theo, người có ý đồ xấu xông lên các hiệp đoàn thương đội trên quan đạo từng đợt lại từng đợt.
Mà hiệp đoàn thương đội đang tới lui trên quan đạo thấy cảnh tượng như vậy cũng cấp tốc phản ứng.
“Đám dân tị nạn này điên rồi!”
“Tiêu đội chuẩn bị! Ai xông tới thương đội, giết không tha!”
“Thương đội Tứ Hải mà cũng dám cướp?! Giết!”
“Đây…đây đều là người thường, thật sự phải ra tay ư?!”
“Đồ ngu! Người thường nào dám cướp hàng?! Đám này điên rồi!”
“Không ra tay thì đám dân tị nạn này cũng sẽ không nương tay với ngươi, tiền hàng hóa ngươi bồi thường cho thương hội đi?! Giết!”
Những tiêu hành và hiệp đoàn hộ vệ thương đội nhao nhao rút ra bội đao của mình, nhưng những lưỡi dao sắc bén sáng ngời này vẫn không thể ngăn cản dòng người tị nạn đang bị nuốt chửng bởi sự khủng hoảng điên cuồng ấy.
Sau khi quét qua thương đội trên quan đạo như biển thủy triều thì lại cuốn về phía huyện Thịnh Sơn ở cách đó không xa!
Lúc yêu thú xuất hiện lần đầu, Mê Huyễn đại trận được khắc ở bốn phía huyện Thịnh Sơn lập tức bị kích hoạt, nháy mắt địa giới bên ngoài cách huyện Thịnh Sơn một cây số và huyện Thịnh Sơn đều bị bao phủ bởi một lớp sương trắng dày.
Nhìn từ trên trời xuống thì tựa như huyện Thịnh Sơn đã biến mất vậy.
Nhưng đây là đối với ngoại giới, hỗn loạn bên trong ảo trận vẫn tiếp tục như cũ.
Mặc dù đại bộ phận yêu thú đã bị ngăn cách bên ngoài nhưng dòng người tị nạn đen nghịt vẫn dồn về phía tường thành có thể nhận biết rõ kia giống như kiến hôi!
Cảm xúc khủng hoảng đã cắn nuốt hết lý trí của những người đáng thương này, bọn họ liều mạng muốn chạy đến nơi mà họ cho là an toàn, mặc dù yêu thú phía sau đã bị ngăn ở bên ngoài.
Chỉ tiếc, biên quân huyện Thịnh Sơn sẽ không cho phép bọn họ vào thành.
Tướng lĩnh chủ chính huyện Thịnh Sơn hiểu rất rõ, nếu để cho đám người tị nạn đang phát điên này vào thành thì sẽ dẫn phát tai nạn lớn hơn.
Biên quân đóng quân ở cạnh trại tị nạn kết thành quân trận sẵn sàng đón địch, khi biên quân thuyết phục không hiệu quả, làn sóng dân tị nạn không ngừng dồn đến mãnh liệt.
Giết chóc, bắt đầu.
Giết!