Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 270

Chương 270 -
Chương 270 -

Chương 270: Yêu tộc thì có

Người nào dám xông vào cửa thành đều giết bất luận, giết đến khi đám người tị nạn điên cuồng này tỉnh táo lại.

Cuối cùng, chung quy thì cảnh tượng rối loạn vẫn bị hạn chế ở ngoài huyện Thịnh Sơn.

Vẻn vẹn không đến nửa canh giờ, chục ngàn người cứ thế chết dưới sự náo động mà yêu thú mang đến lần này, còn người thật sự chết trong miệng yêu thú lại không tới trăm người…

Huyện Thịnh Sơn có tổng cộng ba cánh cửa thành Đông, Bắc, Nam, vì phía Tây là hướng về Vạn Hưng sơn mạch nên không có cửa.

Sau khi khai thông thương lộ, huyện Thịnh Sơn thành lập ba khu chợ Đông Bắc Nam trong ba cổng thành này.

Mỗi khu chợ đều rất náo nhiệt, cách quản lý cũng rất đơn giản và thô bạo.

Quân đội trú đóng.

Trưởng quan hành chính tối cao hiện giờ của huyện Thịnh Sơn là một tướng quân Giáo úy, sẽ có chút miễn cưỡng khi trông cậy vào một tên thô kệch biết quản lý những thứ này.

Cạnh mỗi khu chợ đều có đóng một đội quân năm trăm người, có ai dám động thủ trong chợ thì trực tiếp lôi ra ngoài chém.

Để Tướng quân chủ chính một phương có chỗ xấu cũng có chỗ lợi, ít nhất dưới tình huống khẩn cấp thì tốc độ phản ứng của cả huyện Thịnh Sơn nhanh hơn rất nhiều so với quan liêu cầm quyền.

Ví dụ như hiện tại, trong vòng nửa canh giờ sau khi sóng yêu thú đến, khu chợ nhộn nhịp đã bị cưỡng chế dọn dẹp.

Từng đội tướng sĩ biên quân cầm lưỡi dao sắc bén sẵn sàng đón địch tuần tra qua lại trong thành.

Đứng bên cửa sổ của khách sạn, Hứa Nguyên nhìn đám sương mù tựa như đã tồn tại trên bầu trời từ trước kia.

Kỳ thật ngay lúc nhìn thấy cái trận Mê Huyễn này khởi động thì Hứa Nguyên biết ngay nếu không có bất ngờ gì, chắc là lại có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Mà mọi chuyện cũng đúng là vậy, ngoại trừ quân sĩ tuần tra trên phố ra thì cứ cách một hồi sẽ có người cưỡi ngựa hô to ở ven đường, trấn an lòng dân.

Có điều nghe theo mô tả của người hô to, quy mô sóng yêu thú lần này không lớn lắm, Lý Thiên tướng đã dẫn binh ra thành giết yêu theo lệnh của Vương Giáo úy.

Mê Huyễn đại trận do Hứa Hâm Dao bày có thể hoàn toàn vây lấy yêu thú tập kích vào trong ảo trận sương mù, cũng dẫn dắt luân phiên từng đợt để biên quân kết quân trận tiến hành vây giết chúng theo đợt.

Hiệu suất cao và an toàn.

Dựa theo mô tả của người hô hào kia, đoán chừng ngày mai là có thể tắt đi trận pháp này.

Cuối cùng nhìn thoáng qua đường phố đã giới nghiêm ấy, Hứa Nguyên lắc đầu nhẹ, quay người ngồi về giường.

Nhiễm Thanh Mặc ở sát vách, hai người không ở một phòng.

Im lặng chốc lát, Hứa Nguyên nói nhỏ:

“Lạc lão đầu?”

Im lặng một lát, giọng của tàn hồn Thánh Nhân truyền tới, thanh âm nhẹ nhàng mang ý cười:

“Chuyện gì?”

“Ngươi nói thử, lấy linh trí của những yếu thú này, sao lại biết tập kích thành nhỉ?”

Tàn hồn Thánh Nhân khẽ cất tiếng, chợt cười nhẹ nói:

“Hô?”

“Mấy con yêu thú này một ổ mười con, bên Cổ Uyên kia không thể gánh nổi nhiều miệng ăn như vậy, chỉ có thể làm những yêu thú này bành trướng ra bên ngoài như là đồ tiêu hao.”

Hứa Nguyên lắc đầu:

“Ta biết chuyện này.”

“Ý ta là, vì sao những con yêu thú này lại thích nhét gặm khối xương cứng như tường thành?”

“Lần theo góc tường bên cạnh đi lên không được à? Dù sao cũng là vật tiêu hao, không cần lo lắng làm thế nào để quay về, chỉ cần đột nhập vào nội địa, sẽ gia tăng thêm rất nhiều phiền toái cho Đại Viêm hoàng triều.”

Giọng điệu của tàn hồn Thánh Nhân ung dung:

“Yêu thú không có linh trí, nhưng yêu tộc thì có.”

Hứa Nguyên nghe vậy trầm mặc một lát, bỗng phản ứng ẩn ý trong lời nói của tàn hồn Thánh Nhân, một lúc lâu sau chỉ hộc ra năm chữ:

“Lại là nội đấu…”

‘Ẩu đả’ trên đường biên giới, triều đình và tông môn của Đại Viêm sẽ cản trở lẫn nhau, nhưng nếu thật sự đột nhập vào nội địa, đó là xâm phạm lợi ích chung của triều đình và tông môn, nhiều lần nữa sẽ chọc đến tông môn trên biên cảnh, khiến họ và triều đình liên hợp lại viễn chinh Cổ Uyên, như thế sẽ mất nhiều hơn được đối với yêu tộc trong Cổ Uyên.

Thánh nhân tàn hồn nhếch miệng cười:

“Mượt? Đúng là rất mượt.”

“Sóng yêu thú vào mùa xuân hàng năm của Vạn Hưng sơn mạch chỉ công kích trấn thành, coi như là một kiểu thăm dò theo thường lệ của Cổ Uyên.”

“Chỉ cần Đại Viêm hoàng triều các ngươi hàng năm đều có thể bảo vệ lại, vậy thì mọi người bình an vô sự, nhưng nếu là có năm nào Đại Viêm hoàng triều các ngươi vô lực duy trì trăm ngàn dặm tuyến biên phòng của Vạn Hưng sơn mạch này, phỏng chừng bên Cổ Uyên kia phải cân nhắc có nên làm thật hay không.”

“Đất màu mỡ của Trung Nguyên còn ngon hơn nhiều so với cái nơi khỉ ho cò gáy như Cổ Uyên.”

Nghe những lời này, Hứa Nguyên hơi ngây người.

Hắn nhớ tới trong Thương Nguyên, ‘Cổ Uyên’ là BOSS cuối của tuyến thế giới, đoán những tuyến thế giới khác có lẽ cũng là vì Đại Viêm hoàng triều không thể giữ được tuyến biên phòng dài đằng đẵng ấy nên mới dẫn đến việc Cổ Uyên cho rằng Đại Viêm yếu đi, nhân cơ hội xâm lấn quy mô lớn…

Hứa Nguyên hít một hơi thật sâu, nhìn lớp sương mù bên ngoài, bỗng nhiên hỏi:

“Lạc lão đầu, ngươi có thể cưỡng chế phá nát cái ảo trận này không?”

Tàn hồn Thánh Nhân có vẻ hơi kinh ngạc:

“Gì?”

Hứa Nguyên nhỏ giọng nói lại:

“Ta hỏi, ngươi và Nhiễm Thanh Mặc có thể mang ta xông khỏi cái Mê Huyễn trận này không?”

“Nếu lão phu trong trạng thái toàn thịnh…”

Hứa Nguyên thở dài:

“Được rồi, đừng nói nữa.”

Tàn hồn Thánh Nhân tặc lưỡi:

“Ấy, tên nhóc này.”

Nhưng chợt lên tiếng hỏi:

“Nhóc ngươi đang lo cái gì?”

Giọng điệu Hứa Nguyên mang sự ngưng trọng:

“Chiều nay, trước khi đi Chu Tiểu Hà có nói là chạng vạng hôm nay sẽ quay lại khách sạn tìm chúng ta, nhưng đến bây giờ bọn họ còn chưa tới.”

Tàn hồn Thánh Nhân phản ứng rất nhanh:

“Ngươi hoài nghi lần tập kích này của yêu thú có liên quan tới Vạn Tượng Tông?”

Hứa Nguyên gật đầu nhẹ:

“Lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy, hai người bọn họ vừa đi nửa canh giờ thì sóng yếu thú đến ngay, hơn nữa địa vị của hai người họ trong Vạn Tượng tông hẳn là không thấp, chuyện này quá trùng hợp.”

*Mọi người thấy hay thì hãy đề cử cho truyện nhé, không cần kim phiếu chỉ cần review truyện thôi ạ, ai đẩy kim phiếu sẽ có mã giảm giá ạ!

Bình Luận (0)
Comment