Chương 271: Mưu đồ của Vạn Tượng Tông
Tàn hồn Thánh Nhân hơi chần chờ:
“Nhưng không lý nào Vạn Tượng Tông lại an bài vở kịch yêu thú tập thành này, người chết có lợi gì cho bọn họ chứ?”
Hứa Nguyên chậm rãi đứng dậy, đi về phía phòng Nhiễm Thanh Mặc ở cách vách, nói nhỏ ở trong lòng:
“Đây cũng là điều mà ta nghĩ không ra, trước đó tiêu nhiều tiền như thế để phối hợp với Tứ muội kia của ta xây nên Mê Huyễn đại trận này, rồi lại an bài vở kịch yêu thú tập kích thành, ngoại trừ người chết ra thì cái Vạn Tượng Tông này…”
Nói đến đây, bỗng khóe mắt Hứa Nguyên dựng lên, chân cũng đột ngột dừng lại:
“Cái Vạn Tượng Tông này…có lẽ…không đến mức đó chứ ha?”
Ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến cho Hứa Nguyên cảm thấy một sự khó tin.
Tàn hồn Thánh Nhân hỏi:
“Không đến mức gì?”
Hứa Nguyên hơi do dự, liếc nhẫn Hồn một cái rồi vẫn nói:
“Quỷ Vụ.”
Nghe vậy, rõ ràng tàn hồn Thánh Nhân sửng sốt phút chốc:
“…”
Hứa Nguyên không vội ra ngoài, mà cứ vậy đặt tay lên cửa gỗ, lâm vào trầm tư.
Thanh âm tàn hồn của Thánh Nhân trở nên có hứng thú:
“Ý của ngươi là, Vạn Tượng Tông muốn tạo ra quỷ vụ?”
Hứa Nguyên không để ý đến lão đầu này, cau mày nói:
“Đó là mấy trăm ngàn người, hẳn là Vạn Tượng Tông sẽ không có lá gan mà tạo Quỷ Vụ một cách trắng trợn thế nhỉ?”
Tàn hồn Thánh Nhân lại không có chần chờ như Hứa Nguyên, nói với giọng điệu khoan thai:
“Nhóc Hứa à, đây không phải là trắng trợn.”
“Ồ?”
“Trận do muội muội ngươi bày ra có thể ngăn cách mọi thứ bên trong, dù người bên trong đều chết sạch thì người bên ngoài cũng chỉ xem là do yêu thú làm.”
Hứa Nguyên thoáng trầm mặc, sự chần chờ ánh lên trong mắt:
“…”
“Nhưng tế luyện số lượng mấy trăm ngàn người, cũng đủ để Vạn Tượng Tông kia…”
Tàn hồn Thánh Nhân lắc đầu cắt ngang:
“Không ai biết được.”
Hứa Nguyên:
“…”
Tàn hồn Thánh Nhân cười nhẹ, khẽ nói:
“Kỳ thật nếu ngươi muốn nghiệm chứng ý nghĩ của mình cũng dễ thôi, đi nha môn hỏi tướng lĩnh biên quân một tiếng, xem ảo trận này có thể tắt đi không, xem yêu thú tập kích của lần này có bao nhiêu, nếu có thể đối đầu, vậy thì tám chín phần mười.”
Hứa Nguyên thoáng trầm ngâm, ánh mắt ngưng trọng đến cực điểm:
“Cứ vậy đi, đầu tiên là kêu Nhiễm Thanh Mặc đến huyện nha kia xem thử, nếu Vạn Tượng Tông thật sự muốn tạo Quỷ Vụ ở đây, hẳn là còn âm thầm bày trận pháp khác.”
Tàn hồn Thánh Nhân nghe vậy, yên lặng nhắc nhở một câu:
“Giấu giấu tí, cho dù uy năng trận pháp trong thành này có bị tổn hại, nhưng nếu vận chuyển toàn lực thì ta và Nhiễm nha đầu cũng không dễ chịu mấy, càng đừng nói tới biên quân trong thành này có thể kết quân trận.”
Hứa Nguyên đẩy cửa ra:
“Yên tâm đi, ta biết điểm dừng.”
Ở thế giới này tu vi không phải tất cả, nhưng lại có thể đại biểu cho địa vị của một người. Một cái Đại Tông Sư Tam Phẩm ở địa phương như đế kinh kia không tính là gì, nhưng ở loại thành trấn nhỏ biên tái này đã đủ để được xưng tụng là quý khách trong quý khách.
Cũng chính bởi vì vậy, nhờ phúc của Nhiễm Thanh Mặc, Hứa Nguyên rất dễ dàng hẹn gặp được trưởng quan quân cao nhất của Thịnh Sơn huyện bây giờ. Dưới bóng đêm, một tên đồn tướng không ti chừng hai mươi tuổi không lên tiếng dẫn đường cho một đôi nam nữ trẻ tuổi đi về phía nội đường huyện nha:
"Chu công tử, mời đi bên này, Vương tướng quân đang ở bên trong đợi ngài."
Hứa Nguyên một đường vừa đi vừa đánh giá hết thảy bên trong huyện nha. Nơi này nếu như nói là một cái nha môn cho quan lão gia làm việc, chẳng bằng nói đây là một chốn quân doanh, toàn bộ tất cả mọi người trong nha môn đều mặc quân phục biên quân Đại Viêm.
Nếu chỉ có duy nhất một phục sức khác, đại khái cũng chỉ có thuế vụ ti.
Nhưng nhìn mấy vết chai chỗ hổ khẩu trên tay quan viên thuế vụ ti kia dày đến mức có thể mài ra mạt vụn, rõ ràng chỉ là một đám biên quân phải làm việc ở thuế vụ ti mà thôi.
Toàn bộ Thịnh Sơn huyện là nơi hoàn toàn là một thành thị biên tái bị biên quân khống chế.
Nhưng dù coi như một nơi có đại quyền quân chính nắm giữ, thời gian qua những biên quân này tựa hồ cũng không mấy tốt đẹp, toàn bộ huyện nha lớn như vậy, một chút vết tích trận pháp cũng không có, thậm chí ngay cả Minh Văn Đăng cơ bản nhất cũng không có, toàn bộ chỉ dựa vào ánh lửa chiếu sáng.
Nếu như so với xã hội hiện đại mà nói, nơi đây đại khái giống như là một cơ quan chính phủ kiêm đại viện quân đội nghèo khó đến mức chỉ dùng đèn dầu hoả để chiếu sáng. Có thể nói bần đến cực hạn.
Mà những chuyện ăn ở này đều là thứ yếu, mấu chốt là, mấu chốt là bội đao của những biên quân này cơ bản đều là đồ sắt bình thường. Võ đức Đại Viêm hoàng triều sở dĩ dồi dào như thế cũng là bởi vì tất cả quân lính trong quân đội Đại Viêm đều là tu giả Võ Đồ.
Trong quân chính quy, ngoại trừ một vài công việc văn thư ra, cơ hồ không có phàm nhân. Đạo lý rất đơn giản, quân đội phàm nhân đối đầu với loại tu sĩ cấp thấp giống như Hứa Nguyên hắn còn miễn cưỡng có thể dựa vào số lượng áp đảo để đánh thắng, nhưng khi gặp dạng cường giả Đại Tông Sư như Nhiễm Thanh Mặc, chỉ cần uy lực một kiếm chiêu lớn, còn lại chỉ cần nhìn đám phàm nhân này chạy tán loạn là được. Nhưng tu giả quân đội thì hoàn toàn không giống vậy.