Chương 272: Bất an?
Bởi vì tu giả có thể kết trận.
Theo tàn hồn Thánh Nhân đánh giá, để tông môn thiên hạ biến thành hoàng triều thiên hạ,ngoại trừ biến động biến hóa nguyên khí trong thiên địa là quan trọng nhất, thì kỳ thật vẫn là người ta đã nghiên cứu ra được loại quân trận này.
Quân trận quy mô lớn thì Hứa Nguyên chưa từng thấy qua, nhưng theo những thứ hắn học được từ trong phủ tướng quốc, quân trận cỡ lớn có vẻ như rất lợi hại. Đại Tông Sư Tam Phẩm đối đầu với quân trận vạn người cơ bản là đều bị thuấn di chỉ trong giây phút.
Đương nhiên, cường giả Tam Phẩm cũng sẽ không ngốc đến mức cứng rắn đi đối đầu chính diện với quân trận. Biên chế Thịnh Sơn huyện này có hai doanh, cũng có thể nói là một trấn, thời điểm đầy đủ biên số, đại khái có khoảng một vạn người, nhưng nhìn trạng thái Thịnh Sơn huyện này, khẳng định là không có khả năng ở trạng thái đầy biên.
HIện tại cụ thể có bao nhiêu người Hứa Nguyên cũng không rõ ràng, nhưng một đường đi tới đây lại thấy có ít nhất hai phần biên quân sử dụng vũ khí bằng sắt bình thường.
Tu giả lại dùng binh khí của phàm nhân.
Đồ sắt bình thường quả thật có thể giết người, nhưng chiến lực tối thiểu cũng phải rút lại hơn phân nửa.
Bởi vì loại binh khí này không gánh chịu được nguyên khí.
Võ Tuyên viện trong Tĩnh Giang Hứa phủ cơ hồ hầu hết đều dùng nhóm binh khí hoặc nhiều hoặc ít trộn lẫn một ít "Huyền thiết", "Thiết tinh" để đảm bảo cường độ vũ khí, bây giờ xem ra triều đình thật sự không có tiền.
Đồn tướng tuổi trẻ dẫn đường phía trước tựa hồ chú ý tới ánh mắt Hứa Nguyên:
"Chu công tử chê cười rồi, ngân lượng triều đình phát hàng năm của Thịnh Sơn huyện chúng ta phần lớn được Vương tướng quân dùng để tu sửa tường thành và trận văn của thành trì, đối phó với những súc sinh kia, vũ khí gang cũng miễn cưỡng đủ dùng."
Nói xong, đồn tướng chỉ chỉ bội đao bên hông mình.
Hứa Nguyên liếc qua thân đao một chút, mỉm cười:
"Thân đao vừa thô vừa dày, đơn giản thô bạo, nhưng cũng là một loại biện pháp giải quyết, nhưng thương lộ Thịnh Sơn huyện của các ngươi cũng đã thông suốt rồi, sang năm có lẽ tình huống sẽ tốt hơn một chút."
Đồn tướng tuổi trẻ nhếch miệng cười một tiếng:
"Vương tướng quân cũng nói như vậy, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm Thịnh Sơn quân chúng ta sẽ có thể thay đổi một nhóm trang bị, chuyện này đều nhờ vào trận pháp của Hứa tiểu thư. . . . ."
Lúc nói đến Hứa Hâm Dao, trong mắt thanh niên đồn tướng lộ ra một tia sáng lấp lánh, nhưng chợt thu liễm.
Mấy người một đường đi đến một nơi có hai vị quân sĩ Dung Thân lục phẩm đang đứng vững canh giữ ngoài cửa viện, đồn tướng trẻ tuổi ôm quyền hành lễ với Hứa Nguyên:
"Chu công tử, Vương tướng quân đang chờ ở bên trong."
"·. . . ."
Nghe vậy Hứa Nguyên ngước mắt nhìn viện này một chút, khó khăn lắm mới cảm ứng được một vòng trận pháp ba động. Cách Âm Trận và Tránh Hồn trận phòng ngừa người khác dò xét, đoán chừng ở trong này được xem như địa phương trọng yếu nhất của huyện nha này.
"Mở cửa."
Đồn tướng trẻ tuổi phân phó cho hai tên quân sĩ đang trực, quân sĩ cũng nhanh nhẹn mở cửa phòng cho ba người.
Nội viện lọt vào trong tầm mắt là một khu đất trống giống như đài diễn võ, bốn phía dâng lên một đống lửa thiêu đốt chiếu sáng toàn bộ đài diễn võ, một đầu đại đạo rộng lớn kéo dài thẳng vào phía trong, phía trong cùng nhất của sân nhỏ là một đại đường, một đám người ngồi vây quanh tựa hồ thảo luận cái gì đó. Hứa Nguyên có thể nhìn thấy rõ ràng những người kia đều mặc một thân y phục bằng nhung khác so với những người quân nhân bình thường lúc nãy.
Đồn tướng trẻ tuổi thấp giọng giải thích nói:
"Hiện tại Vương tướng quân hẳn là đang thảo luận quân vụ chính sự cùng với Lưu tiên sinh, trước mời Chu công tử đi cùng ta tới thiên phòng chờ một lúc đi."
Hứa Nguyên cũng không sốt ruột, nhẹ gật đầu. Dẫn Hứa Nguyên và Nhiễm Thanh Mặc đến thiên phòng, đồn tướng trẻ tuổi liền rời đi thông báo.
Nhất thời sau khi đồn tướng rời đi, trong thiên phòng lâm vào yên tĩnh, Hứa Nguyên nhìn thoáng qua Nhiễm Thanh Mặc vẫn một mực không phát ra một chút âm thanh gì, thấp giọng cười nói:
"Sao ta cảm giác ngươi giống như đang có chút bất an?"
Nhiễm Thanh Mặc lấy màn sa xuống đặt ngang trên đùi, nghĩ nghĩ, thấp giọng nói:
"Trận pháp nơi này sau khi khởi động thì nguyên khí ba động rất lớn, Thiên Diễn có khả năng sẽ thuận theo nguyên khí này tìm tới."
Hứa Nguyên nghe nói như thế nhẹ nhàng cười cười:
"Chúng ta lạc đường ở Vạn Hưng sơn mạch hơn một tháng, ngay cả chúng ta cũng không biết mục đích cuối cùng, nếu như nàng có thể tìm đến, vậy ta cũng chỉ có thể nhận mệnh."
Dừng một chút,
Hứa Nguyên thở dài, nhìn thoáng qua mê vụ trên màn trời bên ngoài:
"Hơn nữa hiện tại việc cấp bách không phải chuyện của Thiên Diễn, mà là hi vọng bại gia nương môn kia đừng để ta phải chùi đít cho nàng."
"Bại gia. . Nương môn?"
Nhiễm Thanh Mặc nghiêng đầu nhìn một chút.
"Hứa Hâm Dao."
Hứa Nguyên cười tủm tỉm nói:
"Muội muội ngốc thân yêu của ta kia giống như bị Vạn Tượng tông lợi dụng rồi."
"Nha. . ."
Nhiễm Thanh Mặc cái hiểu cái không, hơi do dự, lại hỏi:
"Hứa Nguyên, vậy chúng ta không chạy sao?"
Hứa Nguyên lộ ra vẻ rất bất đắc dĩ:
"Nếu có thể chạy, tất nhiên là sẽ chạy, mấu chốt là nếu trận pháp này không phá được, chúng ta cũng không ra được a."
Nhiễm Thanh Mặc nhìn Hứa Nguyên, thanh âm rất chân thành:
"Một chiêu kiếm kỹ thuấn di kia của ngươi hẳn là có thể phá trận mà ra được a."