Chương 280: Giúp ta?
Mà mỗi biên tái thành trấn sau cuộc chiến đều sẽ báo cáo con số cụ thể, sau khi phủ Tướng Quốc tập hợp những tin tình báo này rất dễ dàng có thể đoán được -- ngoại trừ một số năm đặc thù, cơ hồ hàng năm tổng số yêu thú triều đều là nhất định.
"Nhưng nếu như Vạn Tượng tông ngầm thông đồng với yêu tộc thì sao?"
Ranh giới niềm tin cuối cùng của Vương giáo úy đối với Vạn Tượng tông đã thấp đến mức hắn không mảy may hoài nghi.
Hứa Nguyên lắc đầu:
"Đây là loại chuyện có thể diệt tông, chỉ cần không ngốc, Vạn Tượng tông bọn hắn tuyệt không có khả năng giao loại chuyện này vào tay yêu tộc, tối đa bọn hắn cũng chỉ dùng "Dụ Thú Hương" để thay đổi lộ tuyến của yêu thú triều theo kế hoạch của bọn hắn mà thôi."
"Vương giáo úy, ta cần tín vật của các ngươi để đi cầu viện."
Vương giáo úy hơi chần chờ, trực tiếp lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài điêu khắc Sư Tâm hổ, hai tay đưa cho Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên nhìn lướt qua, trên lệnh bài mang theo linh khí nhè nhẹ, mặt ngoài khắc hai chữ Thịnh Sơn, xem kỹ liền biết không phải vật bình thường, nhưng hắn không tiếp:
"Vương giáo úy đây là ý gì?"
Hổ Phù điều binh , loại đồ chơi này có thể tùy tiện cho người ta a?
Vương giáo úy mỉm cười, thấp giọng nói:
"Chỉ là sợ các quận huyện khác không quá tin tưởng Thịnh Sơn huyện lại gặp phải sự tình này, nhìn Hổ Phù này quận trưởng nơi đó tất nhiên sẽ biết tính nghiêm trọng, hơn nữa, nếu như ngài thất bại, Hổ Phù này tát nhiên cũng không cần phải tồn tại nữa."
Hơi trầm ngâm, Hứa Nguyên vẫn chọn tiếp nhận lệnh phù:
"Còn cần một phong thư của ngươi."
"Tất nhiên."
Vương giáo úy mỉm cười, chợt hành lễ với Hứa Nguyên, ôm quyền:
"Không biết biên quân Thịnh Sơn ta có chỗ nào có thể giúp được Chu công tử không?"
"Giúp ta?"
Hứa Nguyên kinh ngạc.
Vương giáo úy mỉm cười:
"Thịnh Sơn huyện tất nhiên không thể không công nhận ân huệ của ngài."
Đúng như chính hắn mới nói, trước mắt Chu công tử và biên quân Thịnh Sơn hắn không thân chẳng quen, nguyện ý trợ giúp Thịnh Sơn huyện, đó chính là ân. Nhận đại ân này, mặc kệ nguy cơ có thể vượt qua hay không, ân tình này đều phải báo đáp.
Hứa Nguyên nghe vậy vô thức muốn cự tuyệt, bởi vì hắn không cho rằng trong tiểu huyện thành biên cảnh xa xôi này sẽ có thứ mà hắn cần, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẹ giọng nói:
"Ta đặt chân tới Thịnh Sơn huyện là vì muốn mua dược liệu, không biết trong biên quân Thịnh Sơn của Vương giáo úy ngươi có hồn hệ dược liệu?"
"Hồn hệ dược liệu?"
Vương giáo úy nhíu mày.
"Nếu như không có cũng không sao."
Hứa Nguyên cũng không ôm hi vọng.
"Có."
Vương giáo úy nhếch miệng cười một tiếng.
Dứt lời, hắn gọi phó quan tới thì thầm vài câu, phó quan bay thẳng về phía khố phòng trong thành. Nhìn bóng lưng đối phương biến mất trong màn đêm, Vương giáo úy cười với Hứa Nguyên:
"Ta đã phân phó cho phó quan đi lấy, Chu công tử chờ một lát."
Hứa Nguyên nhìn thoáng qua khu buôn bán thành nội, hỏi:
"Nhưng ta thấy cửa hàng trong thành này không bán loại dược liệu này a."
Vương giáo úy mang theo nụ cười bất đắc dĩ:
"Trong cửa hàng quả thực là hiếm thấy, biên quân Thịnh Sơn chúng ta có chỗ dự trữ cũng là bởi vì nhặt nhạnh chỗ tốt đoạt được."
"Nhặt nhạnh chỗ tốt?"
Hứa Nguyên hỏi.
Vương giáo úy thấp giọng giải thích:
"Nếu ngài muốn bán dược liệu trân quý, tốt nhất đừng đi tới cửa
hàng, hoặc là những cửa hàng vỉa hè kia để bán. Rất nhiều Võ Đồ cấp thấp và hiệp đoàn đều không biết xem hàng, loại chuyện người coi gân rồng như sâm núi bình thường chỗ nào cũng có, rất nhiều dược liệu trân quý của biên quân Thịnh Sơn chúng ta đều là lấy được từ trên tay những người này để lọt."
Nói xong lời này, trong mắt Vương giáo úy mang một tia bất đắc dĩ.
". . ."
Hứa Nguyên trầm mặc.
Sau một khắc đồng hồ,
Phó quan trở về, phía sau còn đeo một cái bao vải to, bày trên mặt đất, bên trong lập tức lộ ra mười hộp ngọc lớn nhỏ không đều.
Hứa Nguyên nhìn lướt qua, số lượng nhiều như vậy khiến trong lòng hắn có chút kinh ngạc, nhưng lập tức thấy thoải mái.
Thịnh Sơn huyện thành tuy chỉ là một tòa biên thành nghèo khó không thể nghi ngờ, nhưng tổng cộng tài nguyên đối với cá nhân mà nói không thể nghi ngờ là rất lớn.
Hơi trầm ngâm, Hứa Nguyên chọn lựa mấy cái hộp ngọc trong đó, thấp giọng nói:
"Vậy ta từ chối thì bất kính."
Vương giáo úy mỉm cười, trực tiếp nói:
"Chu công tử, đây đều là ngài."
Ánh mắt Hứa Nguyên ngưng tụ.
Nụ cười trên mặt Vương giáo úy rất thuần túy, ôm quyền:
"Chu công tử, thực không dám giấu giếm, những hồn hệ dược liệu này, ta vốn muốn bán với giá cao một chút để phụ cấp tướng sĩ trong quân, nhưng đoán chừng về sau cũng không có cơ hội này, nếu như ngài cần thì cứ cầm đi là được."
Hứa Nguyên hơi trầm ngâm, lấy ra hai tinh thể thông thấu hoàn mỹ đưa đến trước mặt Vương giáo úy.
Sau khi lấy hai tinh thể kia ra, nguyên khí chung quanh thoáng chốc trở nên nồng đậm.
Nhưng động tác của Hứa Nguyên cũng không dừng lại, mấy cái thùng gỗ lớn bịt kín bị hắn lấy ra từ nhẫn trữ vật giới, bên trong vẫn có thể nghe được tiếng nước lay động.
"Đây là?"
Con ngươi Vương giáo úy có chút co rụt lại.
Hứa Nguyên hắn dù thích chiếm tiện nghi, nhưng lại không thích chiếm tiện nghi của loại người như Vương giáo úy này:
"Nguyên Tinh, linh dịch, những dược liệu này coi như ta mua lại."
"Nhưng. . . . ."
Trong mắt Vương giáo úy có chút động, nhưng vẫn không lập tức đáp ứng:
"Nhưng những dược liệu này không đáng nhiều như vậy. . . . ."
"Vương giáo úy."