Lý Trọng Hoa vẫn không nói chuyện.
Mắt Hứa Nguyên lườm Hứa Hâm Dao một cái:
"Hâm Dao, người theo đuổi này của ngươi cũng xem như si tâm, không nhìn nổi ngươi chịu một chút ủy khuất đây mà. Nhưng ngươi vẫn nên khuyên hắn một chút đi. Nếu không, đoán chừng hắn cho rằng ta thật sự không dám giết người."
Kinh nghiệm trong quá khứ khiến cho Hứa Hâm Dao ý thức được tam ca trước mắt không nói đùa, đang chuẩn bị mở miệng, Hứa Nguyên cũng đánh gãy nàng:
"Được rồi, không cần khuyên nữa, ta dùng hết kiên nhẫn rồi."
Nói xong, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm nam tử bên cạnh, thấp giọng nói:
"Ngươi biết không, ngươi phạm một sai lầm, không nên một mực nắm lấy ta."
Dứt lời, một trận rung động quỷ dị, vài cánh hoa anh đào phát ra ánh sáng nhạt lặng yên bay xuống trước mắt Lý Trọng Hoa.
Nhìn thấy một màn này, con ngươi Lý Trọng Hoa bỗng nhiên co rụt lại.
Loại ba động này là. . . . . Đạo uẩn?
Vì sao Hứa Trường Thiên này chỉ mới là thất phẩm lại có thể dễ dàng sử dụng đạo uẩn? !
Giữa lúc tâm thần phân tán, một điểm nhỏ màu máu đã lặng yên rơi trước ngực hắn.
"Ầm!"
Trong im ắng, điểm nhỏ màu máu nổ ra, thân hình Lý Trọng Hoa trong nháy mắt bay ngược lại, cuối cùng nện ở trên một tảng đá lớn mới dừng thân hình đang lăn lộn lại, một mảnh đất đá bị hất lên phát ra bụi mù.
Hứa Nguyên vuốt vuốt cổ tay hơi tê tê của mình, khe khẽ lắc đầu, nhìn đôi mắt lo lắng của Hứa Hâm Dao nói :
"Yên tâm, dù nói thế nào người này cũng là bằng hữu của ngươi, ta ra tay có chừng mực. . . . ."
"Có chừng mực? Lý mỗ thật là làm phiền Hứa huynh đã hạ thủ lưu tình."
Một tiếng nỉ non mang theo chút buồn cười từ trong sương khói truyền đến.
Ánh mắt Hứa Nguyên bình tĩnh ngoái nhìn lại.
Lý Trọng Hoa từ trong đó đi ra, sau khi chịu một đòn nghiêm trọng này nhưng toàn thân trên dưới cũng không có vết thương gì.
Hứa Nguyên thấy thế nhíu mày, nhưng chợt thoải mái.
Nghĩ đến hẳn là vừa rồi trong nháy mắt hắn cũng dùng đạo uẩn ngăn cản, chỉ là không biết đạo uẩn cụ thể là gì.
Nhưng mặc kệ như thế nào, người này ngược lại cũng có chút bản lĩnh thật sự, dưới loại công kích kia lại có thể lông tóc không chút tổn hại.
Lý Trọng Hoa vừa đi đến, một bên tự mình nói:
"Ta đã từng nghĩ mấy lời đồn đại liên quan tới Hứa huynh chỉ là đồn đại, bây giờ xem ra mặc dù Hứa huynh so với lời đồn còn lợi hại hơn, nhưng tính tình quả đúng như lời đồn."
Hứa Nguyên nghe nói như thế trực tiếp che mặt cười nhẹ, cười đủ rồi, đôi mắt nhíu lại:
"Lý Trọng Hoa, ngươi không phải cho rằng hành vi hiện tại của ngươi rất hảo hán đấy chứ? Nếu làm sai chuyện thì phải chịu phạt, trong nhà của chúng ta chuyện này là bình thường, một ngoại nhân ở đây nói đông nói tây có phải có chút không quá phù hợp hay không?"
Lý Trọng Hoa nói:
"Huynh trưởng hẳn là nên che chở muội muội, chứ không phải đánh chửi."
Hứa Nguyên lắc đầu:
"Nếu ngươi đã kiên trì như thế này, vậy ta hỏi ngươi một vấn đề."
"Ngươi hỏi."
Hứa Nguyên rũ mí mắt:
"Nếu như bây giờ người đánh Hứa Hâm Dao là Hứa Trường Ca, ngươi dám đứng ra a?"
"."
Lý Trọng Hoa há miệng muốn nói chuyện, nhưng lại nói không nên lời.
"Thế nào, không nói được sao?"
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm Lý Trọng Hoa, ánh mắt khinh miệt:
"Bởi vì ngươi biết Hứa Trường Ca chán ghét tông môn tới cực điểm, cũng biết nếu như ngươi dám ở trước mặt hắn khoa tay múa chân khi hắn giáo huấn bọn ta, đại khái ngươi sẽ bị hắn một kiếm chém chết."
Dừng một chút, Hứa Nguyên thở dài:
"Nếu ngươi muốn anh hùng cứu mỹ nhân, nói thật ngươi không nên phân nặng nhẹ với ta ở chỗ này, loại ngu xuẩn tự cho là đúng như ngươi thật ngu xuẩn đến không có thuốc chữa, ngươi cảm thấy hành vi của ngươi là vì muốn tốt cho Hứa Hâm Dao. Nhưng ngươi có biết, ngươi bây giờ chính là gác nàng trên lửa nướng."
Lý Trọng Hoa trầm mặc, bởi vì hắn đã thấy thần sắc lưỡng nan trên mặt Hâm Dao. Hứa Nguyên liếc qua đôi mắt nén giận của Chu Tử Thanh ở đối diện, tiếp tục nói:
"Ngươi hẳn là nên học hỏi Chu Tử Thanh người ta đi, coi như ta và nàng trong quá khứ có khúc mắc, nàng cũng một mực chịu đựng không dùng một kiếm chặt ta ra, đại khái cũng là bởi vì không muốn để cho Hứa Hâm Dao khó xử, lại nhìn cái tên ngu xuẩn ngươi."
"Đột nhiên đụng tới liền muốn ta dừng tay, ngươi là muốn Hứa Hâm Dao nói giúp cho ai đây? Giúp ngươi? Mặc kệ nàng là giúp sai hay giúp đúng, đều không tới phiên tên ngu xuẩn ngươi. Hơn nữa ngươi lại hết lần này tới lần khác dùng cái thái độ ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi, lấy tính cách của nàng rất khó trực tiếp trực tiếp bảo ngươi xéo đi."
Dứt lời, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm Lý Trọng Hoa:
"Ta đề nghị Hâm Dao không tiếp tục cùng loại ngu xuẩn như ngươi giao thiệp gì."
". . . . ."
Lý Trọng Hoa nắm đấm nắm chặt.
Dứt lời, Hứa Nguyên thở dài, không tiếp tục để ý tới Lý Trọng Hoa, nhìn trên mặt nghĩa muội trước mặt nổi lên vết đỏ, không lạnh không nhạt nói:
"Ta không tiếp tục động thủ, đi thôi, trên đường ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao lại đánh ngươi."
Hứa Hâm Dao đứng yên không nhúc nhích.
Hứa Nguyên nhíu mày, cau mày nói:
"Thế nào, không muốn đi?"