Hứa Hâm Dao nhìn thoáng qua đội xe sau lưng, thấp giọng nói:
"Tam ca. . . Có thể cho Hâm Dao một chút thời gian."
Hơi suy tư, Hứa Nguyên cũng không cự tuyệt thỉnh cầu của Hứa Hâm Dao, liếc qua nhóm tử đệ tông môn bên kia hận không thể ăn hắn, nhẹ giọng nói:
"Tùy ngươi, nhưng ta đề nghị ngươi nhanh một chút, nếu như dây dưa lâu, đoán chừng lấy tính cách của ngươi, sau này hẳn sẽ rất hối hận."
Hắn không tin đám tử đệ tông môn kia, cho nên đương nhiên sẽ không nói rõ nguyên nhân ở đây.
Trong mắt Hứa Hâm Dao lộ ra một tia nghi hoặc, thấp giọng nói:
"Được, ta chỉ thông báo một chút chuyện sắp tới cho Tử Thanh bọn hắn."
Hứa Nguyên nhún vai, ra hiệu nàng có thể đi.
Hứa Hâm Dao suy nghĩ một lát, nhưng vẫn quay người đi về phía đám tử đệ tông môn kia.
Không khí giương cung bạt kiếm trên quan đạo tiêu tán một chút. Đứng tại chỗ, Hứa Nguyên đánh giá tướng mạo dĩ lệ của đám tử đệ tông môn kia.
Sau mười mấy giây, Hứa Nguyên bỗng nhiên dưới đáy lòng hỏi:
"Tu vi đám người này như thế nào?"
Dừng một chớp mắt, thanh âm tàn hồn Thánh Nhân vang lên:
"Ngoại trừ hai người vừa rồi nói chuyện với ngươi ra, đại bộ phận đều là Dung Thân, một phần nhỏ là Ngưng Hồn."
Hứa Nguyên nhíu mày, đảo qua khuôn mặt đám người này:
"Đều còn rất trẻ, loại tu vi này ở trong tông môn hẳn là người nổi bật, nhìn Tứ muội này của ta kết giao đều là hạng nhị thế tổ, cũng không phải là phế vật gì cũng thu nạp.”
Tàn hồn Thánh Nhân cười nhẹ một tiếng, ngữ khí chế nhạo nói:
"Xác thực không tính là phế vật, nhưng Hứa tiểu tử, ta cho là ngươi sẽ giết người kia."
Hứa Nguyên lạnh lẽo, liếc qua Lý Trọng Hoa bên kia đang không ngừng xin lỗi Hứa Hâm Dao:
"Giết Lý Trọng Hoa?"
“Tất nhiên."
Tàn hồn Thánh Nhân nói.
Hứa Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu:
"Tại sao phải giết hắn? Làm như vậy ngoại trừ khiến cho Hứa Hâm Dao khó xử ra, còn có thể có chỗ tốt gì?"
Tàn hồn Thánh Nhân cười ha hả:
"Ngươi không cảm thấy người kia rất ồn ào a?"
"Quả thực ồn ào."
Hứa Nguyên đồng ý:
"Nhưng lúc này cũng không phải lúc giao đấu đao kiếm không có mắt, trẻ tuổi như vậy đã là Đại Tông Sư Tam Phẩm, nói thế nào cũng có thể là chân truyền thủ tịch của đại tông môn, phàm là phải chú ý đến danh sư xuất cao đồ, đổi lại là Hứa Trường Ca tối đa cũng chỉ là đánh hắn trọng thương mà thôi, trăm hại mà không một chuyện lợi, tại sao ta phải làm?"
Dừng một chút, Hứa Nguyên liếc qua đầu ngón tay đen nhánh:
"Lúc trước nếu không phải ta đã dùng mị thần đạo uẩn chặt đầu lão đầu và tráng hán kia, ba tên ám tử Vạn Tượng tông suýt chút nữa khiến chúng ta lật thuyền trong mương, Đại Tông Sư Tam Phẩm nắm giữ đạo uẩn, không một ai dễ đối phó.”
"Coi như cuối cùng chúng ta có thể giết bọn hắn, hồn lực lão nhân ngươi có thể thừa lại bao nhiêu chứ? Trăm hại mà không một chuyện lợi, tại sao ta phải làm?"
Dứt lời, Hứa Hâm Dao mặc một bộ áo lam, mặt mày như nước đã quay người đi về phía Hứa Nguyên.
Nhìn mấy lời nàng để lọt ra bị hắn nghe được, chỉ đơn giản là trấn an cảm xúc của đám người kia, lại đơn giản an bài hành trình sau khi nàng rời đi, sau đó liền đi tới bên cạnh hắn.
"Tam ca, chúng ta đi thôi."
Hứa Nguyên trên dưới đánh giá đối phương một chút, hỏi:
"Ngươi vẫn dự định cùng bọn hắn tiếp tục du lịch?"
Đối thoại của bọn họ hắn đều nghe thấy được, Hứa Hâm Dao muốn đám người này quay lại Hoàng Long Tập chờ nàng.
Hứa Hâm Dao nhẹ gật đầu:
"Phụ thân đã đáp ứng ta."
Hứa Nguyên nghe vậy nhìn nàng chằm chằm mấy giây, nhẹ nhàng lắc đầu, không nói thêm nữa:
"Ngươi biết bay không?"
Trong Thương Nguyên, vị "tiền nữ chính" trước mắt này sức chiến đấu chính diện cũng không tính là yếu, chí ít đặt ở trong giai đoạn trước đều rất mạnh, càng đừng nói đến tạo nghệ trận pháp của nàng.
Hứa Hâm Dao hơi gật đầu:
"Giày của ta có tuyên khắc Trệ Không Trận Pháp, có thể bay được, nhưng không thể thời gian dài. . ."
"Đừng chống cự."
Nghe được một nửa, Hứa Nguyên trực tiếp khoát tay đánh gãy, nhìn cũng không nhìn đám tông môn tử đệ kia, trực tiếp phất tay dùng hồn lực Thánh Nhân nâng Tứ muội lên, nói với Nhiễm Thanh Mặc:
"Chúng ta đi thôi."
Nhiễm Thanh Mặc khẽ vuốt cằm:
"Ừm. . . ."
Dứt lời, ba đạo thân ảnh trực tiếp bay lên, mau chóng bay về phía Thịnh Sơn huyện.
. . .
. . .
Trên đường đi Hứa Hâm Dao hỏi Hứa Nguyên rất nhiều vấn đề, Hứa Nguyên đều không phản ứng nàng, giống như Nhiễm Thanh Mặc lúc trước trên đường đi không phản ứng với hắn vậy.
Nhưng tính tình ôn nhu trời sinh của Hứa Hâm Dao cũng không thấy tức giận, ngược lại dọc theo con đường này nàng truyền âm với Hứa Nguyên chia sẻ kiến thức mà nàng biết được khi ra ngoài du lịch đến nay.
Từ khó khăn trong thiên hạ, đến chuyện lý thú trên đường, lại đến bằng hữu quen biết, thậm chí còn nói một chút mấy người theo đuổi khiến nàng khổ não. Đương nhiên, Hứa Nguyên vẫn như cũ không phản ứng nàng.
Mà dần dần đến gần, Hứa Hâm Dao cũng dần dần yên lặng, không phải bởi vì Hứa Nguyên không để ý, mà là bởi vì hình dạng mặt đất xung quanh dần dần quen thuộc. Nàng ý thức được nơi bọn hắn muốn đi là Thịnh Sơn huyện, cũng ẩn ẩn ý thức được tam ca một đường không nói một lời vì sao muốn đánh nàng. . .