Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 30 - Chương 30 - Cởi Quần Áo Đi

Chương 30 - Cởi Quần Áo Đi
Chương 30 - Cởi Quần Áo Đi

Chương 30: Hướng tử mà sinh!

Haha.

Hiện tại hắn có nên cảm khái Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết này không hổ là một trong ba công pháp cấp bậc Huyết Hồng đỉnh cấp nhất trong ≪Thương Nguyên≫ sao?

Hứa Nguyên liếm liếm môi, trong ánh sáng yếu ớt của Dạ Minh Châu, con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng lóe ra.

Tiên Thiên Đạo Thể trong ≪Thương Nguyên≫ cũng không tà đạo như trong Hồng Hoang tu tiên.

Nó không có gần gũi như thiên đạo, không thể trực tiếp nhìn thấy quy tắc lực và tiến hành sử dụng, thậm chí ngay cả việc cơ bản nhất là nhảy đoạn tu hành cũng không được.

Về bản chất mà nói, loại thể chất này cũng chỉ là khiến con đường tu luyện nhanh hơn một chút so với người thường.

Ờm, trăm triệu chút.

Nhưng như vậy là hoàn toàn đủ rồi.

Im lặng một lúc lâu, Hứa Nguyên dần dần tỉnh táo lại từ sự cường đại bên trong công pháp này.

Hướng tử mà sinh.

Hiệu quả việc tu thành Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết này quả thật mê người, nhưng chỉ cần ngẫm lại, hai chữ ‘hướng chết’ trước nhập môn này cũng không dễ viết lắm.

Tất cả kỳ ngộ đều cùng tồn tại với nguy hiểm, kỳ ngộ lớn như vậy, hắn lại cần mạo hiểm bao nhiêu?

Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết này đã viết rất rõ ràng.

Muốn luyện thành, người luyện cần ở giai đoạn cận tử, dùng ý chí cường đại duy trì thanh tỉnh để vận chuyển công pháp.

Nhưng người ở giai đoạn sắp chết, thật sự có thể bảo trì thanh tỉnh ư?

Hứa Nguyên hồi tưởng lại lúc vừa mới đến thế giới này, trong huyệt động ấy bởi vì mất nhiệt mà ý thức mơ hồ, cảm giác sắp chết.

Dưới loại trạng thái này, tư duy giống như rơi vào vũng bùn, cảm giác âm lãnh kéo dài làm cho người ta không thể tự hỏi dù là một chuyện nhỏ đơn giản, chứ đừng nói là vận chuyển công pháp.

Huống chi, dựa theo ghi chép trên Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết này, cái phân đoạn sắp chết này còn phải trải qua vô số lần.

Cái này, hẳn là có thể miễn cưỡng xem như cửu tử nhất sinh?

Đôi mắt Hứa Nguyên hơi rũ xuống, ý niệm này giống như một chậu nước lạnh hắt xuống.

Hắn tuy là một người thích kích thích và mạo hiểm, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không sợ chết.

Sau khi đột nhiên xuyên tới thế giới này, đại bộ phận thời gian hắn đều không có lựa chọn.

Bất kể là lúc ban đầu chịu đựng sợ hãi bắt chuyện với Nhiễm Thanh Mặc, hay là trực tiếp ôm Nhiễm Thanh Mặc từ Huyền Thiên Nhai nhảy xuống vực sâu vạn trượng, đều là bởi vì hắn không thể lựa chọn.

Nếu như không thể chọn, đó chính là thập tử vô sinh.

Nhưng hiện tại đã an toàn, còn để cho một người quen sống ở thời bình như hắn, trực tiếp treo đầu ở thắt lưng quần rồi đi tu luyện loại công pháp tùy thời sẽ mất mạng này?

Một loại cảm xúc gọi là do dự dần dần lan tràn trong lòng Hứa Nguyên.

Chờ đã!

Trong lúc do dự, hô hấp Hứa Nguyên đột nhiên chậm lại.

Hắn bỗng nhiên ý thức được mình hiện tại, hình như vẫn không có lựa chọn.

Bởi vì không thấy thi thể, cha của nguyên thân sẽ không từ bỏ.

Trừ phi, Hứa Nguyên hắn có thể sống đến ngày ‘vai chính trong kịch bản’ giết chết cha nguyên thân.

Bằng không cho dù sau khi ra khỏi động phủ này, cho dù Nhiễm Thanh Mặc tạm thời có thể mang theo hắn chạy khỏi ngõ chết, Hứa Nguyên cũng không cho rằng hắn có thể mai danh ẩn tích được dưới sự truy tìm của một đám ‘siêu nhân loại’ có thể dùng ý hồn khí cơ tỏa định.

Chưa kể Hứa Nguyên không rõ ‘vai chính’ của thế giới hiện tại đang đi theo tuyến cốt truyện thế giới nào.

Trong ≪Thương Nguyên≫ có chừng hai mươi lăm tuyến thế giới, vạn nhất người đó đi một tuyến đường nào đó không phát sinh xung đột với cha nguyên thân, vậy hắn sẽ phải đối mặt với sự truy bắt cả đời.

Hơn nữa, cho dù nhân vật chính trong phim đi trên con đường đối địch với cha nguyên thân, khi tất cả hóa thành hiện thực, những tình tiết giết người đã từng phát sinh trong trò chơi, còn có thể xảy ra hay không, trong lòng Hứa Nguyên không nắm chắc.

Dù sao, ví dụ của Cơ Thanh Nguyệt vừa mới phát sinh trước mắt.

Trong cốt truyện, một nữ chính xinh đẹp và trọng yếu như vậy, lại bị tảng băng lớn họ Nhiễm bên cạnh hắn nói giết là giết.

Hào quang của nhân vật chính trước kia, thực sự tồn tại ư?

“…”

Trầm mặc.

Nắm đấm siết chặt của Hứa Nguyên chậm rãi buông ra, đứng dậy, đi tới đứng trước người nữ tử đang lui ở trong góc.

Nàng vẫn là một bộ hắc y tàn phá như trước.

Im lặng một lúc.

“Chuyện gì?”

Trong động phủ tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, vang lên thanh âm trong suốt của nàng.

Hứa Nguyên rũ mắt xuống: “Ta muốn ngươi giúp ta một việc.”

Nhiễm Thanh Mặc chậm rãi mở mắt ra, nhìn hắn: “Ngươi muốn dùng phần ân tình kia?”

Thần sắc Hứa Nguyên không có bất kỳ biến hóa nào:

“Ta muốn ngươi dạy ta một ít kiến thức cơ bản về tu luyện, vừa rồi ta phát hiện rất nhiều thứ ta đều quên, ví dụ như hút khí vào thể, cùng các loại tâm nguyên ý hồn.”

“…”

Trong hoàn cảnh tối tăm, đôi mắt đẹp thanh u của nàng lóe lên, có chút nghi hoặc.

Nhiễm Thanh Mặc không lý giải một cường giả Khí Đạt Nguyên Sơ, vì sao ngay cả kiến thức tu hành cơ bản nhất cũng sẽ quên đi, loại vật này nên sớm đã hóa thành bản năng khắc tâm trong hồn không phải sao?

Song, Nhiễm Thanh Mặc không cự tuyệt, rất nghiêm túc nói:

“Việc này không cần ân tình, ta có thể dạy dỗ.”

Hứa Nguyên chậm rãi ngồi đối diện Nhiễm Thanh Mặc, nhẹ giọng nói:

“Bây giờ bắt đầu, được không?”

Nhiễm Thanh Mặc nhắm mắt suy tư một lát, tựa hồ thật sự cảm thụ trạng thái của thân thể.

Lại mở mắt ra, nàng hơi gật đầu: “Được.”

Dừng một chút, ánh mắt thanh u của Nhiễm Thanh Mặc nhìn về phía hoa bào trên người Hứa Nguyên:

“Cởi quần áo đi.”

Bình Luận (0)
Comment