Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 31 - Chương 31 - Cởi Quần Áo?

Chương 31 - Cởi quần áo?
Chương 31 - Cởi quần áo?

Chương 31: Cởi quần áo?

“Cởi quần áo?”

Hứa Nguyên hỏi theo bản năng.

Sắc mặt Nhiễm Thanh Mặc không gợn sóng, nhẹ nhàng nói:

“Ta bị thương rất nghiêm trọng, khả năng khống chế khí đã giảm đi rất nhiều. Nếu ngươi mặc quần áo rất có thể bị ta làm tổn thương”

Nghe được nữ tử trước mắt nói mấy lời này, Hứa Nguyên không có bất kỳ lời nói dư thừa nào, ngay lập tức cởi tấm áo choàng gấm trên người mình ra.

Lần đầu tiên cởi quần áo, dựa vào ánh sáng yếu ớt mờ nhạt của dạ minh châu khảm trên vách đá, lúc này Hứa Nguyên mới phát hiện bây giờ thân thể mình thật sự rất gầy.

Chiều cao hơn một mét tám, vậy mà cân nặng chỉ tới một trăm mười cân, gầy đến có thể đếm được bao nhiêu cái xương sườn.

Quanh năm rượu chè gái gú đã hoàn toàn khiến cho thân thể này trở nên mục rỗng. Hứa Nguyên thôi không nhìn nữa, sắc mặt bình thản nhìn Nhiễm Thanh Mặc, nói:

“Quần… có cần cởi không?”

“…”

Nhiễm Thanh Mặc ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt trong suốt nhưng mang theo vè lạnh lùng cứ lẳng lặng nhìn hắn.

“Được rồi. Có vẻ là không cần.”

Hứa Nguyên ngồi đối diện với Nhiễm Thanh mặc, vừa định mở miệng nói chuyện.

“Nằm xuống!” – Nhiễm Thanh Mặc nhẹ giọng nói.

Hứa Nguyên yên lặng điều chỉnh tư thế, ngay ngắn nằm xuống trước mặt nữ tử.

Một ngón tay nhỏ nhắn ngọc ngà được Nhiễm Thanh Mặc giơ lên, trên đầu ngón tay xuất hiện một tia sáng xanh nhàn nhạt.

“Ta sẽ đẩy khí vào trong thân thể ngươi”

Hứa Nguyên đảo mắt sang nhìn một cái:

“Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Hắn nhớ Nhiễm Thanh Mặc từng nói, nếu như nàng vận khí tiến vào trong cơ thể của hắn, mấy kinh mạch nhỏ hẹp kia sẽ bị làm cho nứt toác ra.

“…”

Nhiễm Thanh Mặc đã sớm thích nghi với vị cường giả đỉnh cấp “khí đạt nguyên sơ” này rồi, luôn luôn hỏi những vấn đề ngu ngốc của việc tu hành. Dừng lại một chút, ngươi lắc đầu giải thích:

“Chỉ xâm nhập ở tầng bên ngoài, không tiến vào kinh mạch của ngươi”

Hứa Nguyên gật đầu, hàm ý bảo ngươi tiếp tục.

Ở trong ánh sáng hôn ám của động phủ, ngón tay thon dài của nữ tử khẽ rung động, tia sáng xanh biếc ở đầu ngón tay trong nháy mắt phân tán thành hơn trăm ngàn điểm sáng li ti li ti, lập lòe như đóm đóm nhẹ nhàng tiếp xúc vào khắp các nơi trên thân thể Hứa Nguyên.

Cảm nhận có chút lạnh lẽo…

Mà ngay giây lát sau, những điểm sáng này liền dồn dồn dập dập như trâu đất xuống biển, không hề có chút khó khăn mà xuyên qua làn da của hắn tiến vào bên trong thân thể. Trong phút chốc, ở trong tầm nhìn của Hứa Nguyên, thân thể của hắn bỗng biến thành một bộ tiêu bản hình người có thể nhìn xuyên qua.

Từng điểm ánh sáng như liên kết với nhau thành một hình dạng hoàn chỉnh, từng đường kinh, từng huyệt vị hiện ra rõ ràng trước mắt hắn.

Rất nhanh sau đó, Hứa Nguyên liền cảm nhận được thân thể của mình dần dần chuyển vào trạng thái tê liệt cùng lúc với những điểm sáng này xâm nhập vào cơ thể.

Thế nhưng sự tê liệt này lại mang đến cảm xúc như tê như dại, từng điểm từng điểm lành lạnh như băng, lan tràn khắp nơi nơi mang đến sự thoải mái không nói thành lời.

“Aa~~~”

Nhiễm Thanh Mặc liếc mắt nhìn sang.

Hứa Nguyên ngậm miệng.

Nhiễm Thanh Mặc thôi không nhìn nữa, nói:

“Trước tiên ta sẽ dạy người phân biệt được huyệt vị”

“Huyệt vị?”

“Huyệt vị là những tiết điểm giao nhau quan trọng trong kinh mạch” – Ngươi giải thích.

“À, được” – Hứa Nguyên gật đầu.

“Có thể sẽ đau một chút đó”

Nói xong, Nhiễm Thanh Mặc vươn một ngón tay thanh mảnh ra, nhẹ nhàng điểm lên cổ Hứa Nguyên.

Đầu ngón tay không có cảm giác ấm áp, ngược lại, truyền đến một chút lạnh lẽo.

“Đây là huyệt hội nguyên”

Vừa nói xong, đầu ngón tay ngươi khẽ dùng lực chạm vào, trong nháy mắt một cảm giác đau đớn phá tan sự tê dại vừa rồi.

Cổ bên phải đau đớn, làm cho thân thể Hứa Nguyên không tự chủ được mà run lên.

Tuy vậy vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng được cảm giác này.

Mà Nhiễm Thanh Mặc cũng không có dừng ngón tay, lấy biên độ năm giây một lần nhịp nhàng không ngừng điểm xuống trên thân thể Hứa Nguyên.

Mỗi một lần điểm vào là Nhiễm Thanh Mặc đều sẽ nói ra một huyệt vị tương ứng, mà tương ứng với mỗi huyệt vị mà đầu ngón tay nàng chạm vào thì nơi ấy lại truyền đến một cơn đau nhoi nhói.

Thời gian lặng lẽ trôi qua. Hai khắc đồng hồ sau, mấy trăm huyện vị trên cơ thể người đều bị điểm qua một lần. Nhiễm Thanh Mặc chậm rãi thu tay về rồi nhìn vào Hứa Nguyên, bình thản nói:

“Những thứ này, ngươi nhớ kỹ chưa?”

Hứa Nguyên mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, ngơ ngác nói:

“Hả???”

Ngươi cũng không cho rằng người này có thể một lần mà nhớ kỹ chứ?

“…”

Nhiễm Thanh Mặc không nói gì nữa. Ngươi yên lặng vươn ngón tay ra, lại tiếp điểm nhẹ nhàng:

“Đây là huyệt Hồi Nguyên!”

“…”

“…”

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, giáo trình phân biệt huyệt vị cũng không biết lặp lại bao nhiêu lần. Có lẽ là một buổi sáng, có lẽ là một buổi chiều…

Nhiễm Thanh Mặc lại một lần nữa thu tay về, nhìn vào nam tử đang nằm thẳng trước mặt mình:

“Lần này ngươi nhớ kỹ không?”

Hứa Nguyên nhắm mắt tinh tế cảm nhận lại một chút, nhớ lại từng điểm từng điểm trái phải trên dưới mà Nhiễm Thanh Mặc chỉ vào, khẽ gật đầu:

“Đại khái là nhớ kỹ”

“Đại khái??”

“Bảy đến tám phần mười”

“…”

Bình Luận (0)
Comment