Cuối hành lang, ở cửa vào hình nón chống đỡ sơn động, Hứa Nguyên thấy được hết thảy bên trong.
Ánh sáng sáng ngời phát ra là trận văn ở trên mặt đất, thiếu nữ áo lam nhắm mắt xếp bằng ở chính giữa trận pháp, chung quanh nàng nổi lơ lửng một vài khí cụ vật liệu kỳ kỳ quái quái, trên mặt đất nhanh chóng tuyên khắc một vài trận văn màu lam huyền diệu.
Những trận văn tuyên khắc này lần nữa hòa lẫn với trận văn màu trắng vốn đang ở trên mặt đất hình thành một mảnh quang hải xanh trắng xen lẫn loá mắt.
Đứng ở cửa động nhìn nửa ngày, Hứa Nguyên dần dần phát hiện những trận văn màu lam này tựa hồ đang không ngừng ăn mòn và thay thế những trận văn nguyên bản màu trắng kia.
Đây là đang phá trận?
Tiếp tục nhìn một hồi, xác nhận đối phương nhất thời đang bận không tiếp hắn được, Hứa Nguyên liền đi trở về cách đó một khoảng, ngồi dựa vào vách động phía trên.
Dù tiếp tục xem tiếp hắn cũng không hiểu, không bằng thừa dịp hiện tại nhanh chóng nghỉ ngơi một lúc.
Mặc dù có tu vi, nhưng hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ đã khiến Hứa Nguyên ẩn ẩn có loại cảm gíac tim đập nhanh sau khi suốt đêm không ngủ ở kiếp trước.
Nương theo ánh sáng chói mắt, cơn buồn ngủ giống như thuỷ triều kéo dài không dứt ăn mòn Hứa Nguyên.
. . .
. . .
Không bao lâu, Hứa Nguyên ngửi được một hương hoa quen thuộc, tựa như xa cuối chân trời lại như gần ngay trước mắt.
Bỗng nhiên, Hứa Nguyên đột ngột mở mắt, giờ phút này hết thảy chung quanh đều yên tĩnh im ắng, ánh sáng xanh trắng sáng ngời trước khi ngủ cũng đã biến mất trong màn đêm.
Mới tỉnh được một lúc, Hứa Nguyên giật giật thân thể, phát hiện trên thân giống như đang có thứ gì đắp lên.
Một tia huyết quang lướt qua trong mắt, hết thảy trong bóng tối đều trở nên có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đây là một kiện áo khoác lông chồn, kiểu dáng có chút quen mắt, mùi hương hoa lúc nãy ngửi được hẳn là phát ra từ cái này.
Hừ nhẹ một tiếng, Hứa Nguyên nhìn sang bên cạnh, quả nhiên bên người thấy một thiếu thiếu nữ áo lam an tĩnh.
Là Hứa Hâm Dao.
Tu vi Tứ muội so với Hứa Nguyên mạnh hơn một chút, nhưng cũng không kiên trì nổi một ngày hai đêm không ngủ.
Nhưng mi mắt của nàng vẫn mở không có dấu hiệu muốn ngủ, đôi mắt buông thõng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghe được tiếng động nhỏ xíu bên cạnh, nàng liền lập tức nhìn về phía Hứa Nguyên.
Ánh mắt trong sơn động u ám chạm vào nhau.
Đối mặt hai giây, Hứa Nguyên ném áo khoác lông chồn trên người về cho nàng, thuận miệng hỏi:
"Thành công?"
Hứa Hâm Dao yên lặng tiếp nhận áo khoác, khẽ gật đầu, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ:
"Ừm. . . ."
"Cảm giác thế nào?"
"."
Không trả lời.
Hứa Nguyên thấy thế hừ nhẹ một tiếng, thở phào một hơi, ngược lại hỏi:
"Hiện tại đã trôi qua bao lâu rồi?"
"Khoảng bảy canh giờ."
"Xem ra giấc ngủ này của ta rất dài a."
Hứa Nguyên trầm thấp nỉ non một tiếng, ngược lại nhìn nàng rủ mắt xuống lần nữa hỏi:
"Tiểu Tứ, ba ngày qua, bốn mươi vạn bách tính Thịnh Sơn huyện bên kia còn lại bao nhiêu người?"
".”
Không trả lời.
Hứa Nguyên thấy thế trầm thấp cười hai tiếng:
"Thế nào, sự tình liên quan đến Thịnh Sơn huyện đều muốn giả câm điếc?"
"Một nửa. . . . ."
Thanh âm của nàng có chút khàn khàn:
"Còn lại một nửa."
"."
Bên trong sơn động an tĩnh trong chớp mắt.
Mặc dù nhìn biểu hiện của Hứa Hâm Dao, Hứa Nguyên đã ẩn ẩn có chút suy đoán được, nhưng Thịnh Sơn huyện nhanh như vậy đã luân hãm vẫn khiến hắn có chút bất ngờ.
Quá nhanh.
Hắn vốn cho rằng mượn hộ thành đại trận, Vương giáo úy chí ít có thể chống đỡ một tuần.
Hít một hơi thật sâu, Hứa Nguyên đưa tay vuốt vuốt mi tâm sau giấc ngủ dài đã giãn ra rất nhiều.
Nếu như hắn ở Hoàng Long Tập không nghe được tin tức của Tứ muội, dựa vào phụ thân từ đế kinh hạ lệnh xuống, thời gian một tuần trôi qua, đoán chừng vừa vặn có thể chạy tới nhặt xác. Nhìn thần sắc sa sút của nàng, Hứa Nguyên nhẹ giọng nói:
"Chết hai mươi vạn, ngược lại, ngươi cũng cứu được hai mươi vạn, rất tốt…”
"Tam ca. . . ."
"Vương giáo úy rất cảm kích ngươi, nếu như biết việc này lại là ngươi giải quyết, ngươi bây giờ đi tới đó, dưới sự tuyên truyền của hắn, bách tính Thịnh Sơn huyện hẳn là sẽ lập thêm cho ngươi một tòa đền thờ nữa."
"Tam ca. . . . ."
"Cũng may ngươi cũng coi như có chút đầu óc, biết trận pháp chưa xây xong nên lại đến Thịnh Sơn huyện bên này nhìn một lần, nếu không ta không tìm được ngươi, lấy tốc độ du sơn ngoạn thủy của các ngươi, cái bô ỉa này hơn phân nửa là chụp lên ngươi. . A không, là trên đầu Phủ Tướng Quốc chúng ta. . ."
"Tam ca!"
Hứa Hâm Dao nắm chặt nắm đấm, thanh âm ôn nhu mang theo một tia nghẹn ngào.
"."
Hứa Nguyên bình tĩnh nhìn Tiểu Tứ bên cạnh, không có bất kỳ ý tứ an ủi gì, nói từng chữ:
"Hiện tại, ngươi biết tại sao ta muốn đánh ngươi chưa a?"
Hứa Hâm Dao thấp giọng nói:
"Biết. . . ."
"Vì sao?"
Hứa Nguyên ép hỏi.
Hứa Hâm Dao thấp giọng trả lời:
"Nếu như ta có thể cẩn thận hơn một chút, làm xong trận pháp mới đi. .."
"Đừng, ngươi vội vã đi Tĩnh Giang phủ là vì muốn nhìn ta, ngươi chớ đem cái bô kia chụp trên người ta."