Nhìn ánh sáng trong đôi mắt đẹp của nàng, trong mắt Hứa Nguyên mang theo một tia phức tạp:
"Vậy ta đổi vấn đề, ngươi trước kia có từng nghĩ qua ta sẽ thay đổi lớn như vậy không?"
Đôi mắt Hứa Hâm Dao hiện lên một tia do dự, trầm thấp nói:
"Ta. . nghĩ tới."
Hứa Nguyên thấp giọng nói:
"Không phải nghĩ tới, là chờ mong mới đúng chứ?"
Trầm mặc.
········
Hứa Nguyên thở dài, tinh tế nói:
"Tiểu Tứ, coi như không lấy ta ra làm ví dụ, thì cũng không thể thực hiện được.”
"Các ngươi hiện tại có khả năng đúng là cùng một bầu nhiệt huyết, muốn đi thay đổi một số chuyện, nhưng về sau thì sao? Hiện tại không thay đổi, không có nghĩa là về sau sẽ không thay đổi, dựa theo thế cục thiên hạ hiện tại, kế hoạch của ngươi tối thiểu muốn tiếp tục cũng cần mười năm, hai mươi năm, thậm chí là năm mươi năm, thời gian này quá dài. Trong lịch sử quân chủ tài đức sáng suốt nhiều như vậy, giai đoạn đầu chăm lo quản lý, đến thời kì cuối không phải vẫn bắt đầu trầm mê hưởng lạc sao.”
"Hiện thực so với thứ ta muốn nói còn phức tạp hơn rất rất nhiều, rất nhiều thứ không phải là một hai câu liền có thể nói rõ. Coi như hết thảy đều thuận lợi, giống như ngươi nói những người này thật sự cầm quyền, ngươi có thể một mực ở bên cạnh ảnh hưởng bọn hắn sao? Mấy chục năm ngăn cách một phương, người nhà, bằng hữu, đệ tử, một đám người này sẽ không lúc này thì lúc khác ảnh hưởng quyết định của bọn hắn, ngươi có thể nào xác nhận mấy chục năm sau bọn hắn vẫn là người mà bây giờ ngươi nhận biết không?"
Hứa Hâm Dao trầm mặc thật lâu, thấp giọng phản bác:
"Phụ thân kia, phụ thân hắn chẳng phải không thay đổi a?"
Hứa Nguyên lắc đầu:
"Phụ thân hắn mặc dù mấy chục năm như một ngày vì thiên hạ này mà cố gắng, nhưng bây giờ lý do để hắn vẫn tiếp tục làm những chuyện này so với dự tính ban đầu vài thập niên trước đã hoàn toàn khác biệt. Mẫu thân nàng đại khái là bởi vì chuyện này mà chết, nhị ca khả năng cũng thế, đây mới chỉ là người một nhà chúng ta. Phụ thân đời này của hắn những bằng hữu và thủ hạ giao cho hắn chết càng nhiều hơn, đây cũng là lý do hắn tiếp tục chuyện này."
Nói xong, Hứa Nguyên vươn ngón tay thứ hai:
"Về phần ngươi nói, giống như Giang Nam dùng lợi ích tông môn và bách tính buộc chặt. . . . ."
Thở dài, Hứa Nguyên tiếp tục nói:
"Bên kia quả thực rất an toàn, cũng rất giàu có, nhưng ngươi biết không? Đại giới bỏ ra cho sự giàu có này là triều đình kiệt sức, quan phủ địa phương Giang Nam kia đã nhanh chóng bị những tông môn này đục rỗng, đều nhanh chóng biến thành đại bản doanh của tông môn, lúc trước người tập kích ta và Thiên Ngự tông bên Giang Nam kia có quan hệ, kết quả đây, phụ thân biết rõ như thế cũng chỉ tìm một đám chính kiến không hợp để thế tội mà giết, một trong các nguyên nhân chính là do tay của triều đình đã không đủ dài để kiểm soát bên kia."
Dứt lời, trầm mặc thật lâu.
Tại trong dũng đạo u ám, Hứa Nguyên nhìn thiếu nữ bên cạnh:
"Hiện tại ngươi còn kiên trì với suy nghĩ của ngươi a?"
Mái tóc như mây tách ra, ba búi tóc đen rủ xuống trước ngực, Hứa Hâm Dao trầm thấp nói:
"Nhưng nếu không thử một chút, làm sao biết không được."
Hứa Nguyên hít một hơi thật sâu, ánh mắt hơi lạnh xuống:
"Hứa Hâm Dao, ta mới vừa nói uyển chuyển rất nhiều chuyện. . . .."
"Tam ca, ta biết nhưng. . . . ."
"Ngươi biết cái rắm chó!"
Hứa Nguyên đánh gãy, thanh âm nghiêm khắc nói:
"Truy cầu lý tưởng nhưng cũng phải thực tế, ngươi cho rằng tông môn cũng giống Phủ Tướng Quốc chúng ta? Phụ thân chỉ một câu phân phó người phía dưới liền bắt đầu vận chuyển, tông môn bọn hắn căn bản không thể độc đoán, các thế lực gia tộc kinh doanh trăm năm ngàn năm ở trong rắc rối khó gỡ, phía dưới tông môn còn có thế gia, bên trong thế gia còn phân chia dòng chính chi thứ, lại chia nhỏ, bên trong dòng chính khả năng còn có vợ lớn vợ bé tam phòng chi tranh, ngươi muốn độc đoán thì phải một đường leo lên dọn dẹp tất cả bọn hắn, hơn nữa hơi không chú ý sẽ gây nên phản công, ngươi cảm thấy ai có loại thủ đoạn này?”
"Nếu luận mỗi thủ đoạn, hiện tại trong số những người ta quen biết đại khái cũng chỉ có phụ thân có, nhưng ngươi cảm thấy trong những "bằng hữu" kia của ngươi có loại người giống phụ thân a?"
"Nếu như ngươi không tin, liền lấy Phủ Tướng Quốc chúng ta nêu ví dụ, trong nhà của chúng ta đơn giản, những chi thứ thân thích của mẫu thân đã bị phụ thân sửa trị không có thành tựu gì cho nên không tính, nhị ca cũng đã đi, hiện tại cũng chỉ có ngươi, ta, còn có Hứa Trường Ca, lại bỏ ta đi cũng chỉ thừa lại ngươi và Hứa Trường Ca, ngươi cảm thấy ngươi tranh được Hứa Trường Ca a? !"
Trong đôi mắt Hứa Hâm Dao mang theo một chút mờ mịt:
"Tam ca, ta không có ý định tranh. . . . ."
Trong dũng đạo u ám , Hứa Nguyên thở ra một ngụm trọc khí, nhìn đôi mắt của nàng, nói từng chữ:
"Hứa Hâm Dao, mặc dù nói không nhiều, ta đại khái nghe được ý nghĩ của ngươi. Ngươi có thể tiếp tục đi dùng phương thức của ngươi truy đuổi lý tưởng của ngươi, cũng có thể tiếp tục đi làm những chuyện ngươi cho rằng đúng kia. Nhưng nếu như ngươi vì những chuyện này dám phản bội nhà chúng ta, Hứa Trường Ca không nỡ ra tay với ngươi, ta sẽ làm thay hắn."
Dứt lời, hành lang một mảnh đen kịt.
Hứa Hâm Dao sững sờ nhìn chằm chằm tam ca vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt này, trong mắt mang theo vài tia ủy khuất và khó hiểu, một cỗ tình cảm chua xót ở trong lòng nhàn nhạt lan tràn.
Nàng nhớ tới ánh mắt đầy chán ghét của hắn khi mắng nàng là dã nuôi tiện chủng, nắm đấm có chút nắm chặt.
Lúc đó mặc dù nàng khổ sở, nhưng không có cảm giác ngạt thở xuyên tim như bây giờ.
Nàng không hiểu vì sao hắn cho rằng nàng sẽ phản bội vị phụ thân kiệm lời nhưng khiến cho người ta tôn kính kia.
Bờ môi trắng bệch giật giật, Hứa Hâm Dao vô thức muốn phủ nhận, nhưng nhìn ánh mắt bình tĩnh của Hứa Nguyên kia, hơi trầm mặc, giọng nàng mang theo run rẩy nói:
"Nếu như Hâm Dao thật sự làm những chuyện này, tam ca cứ trực tiếp giết ta."