Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 307 - Chương 307 - Muốn Mách Thì Cứ Mách Đi

Chương 307 - Muốn mách thì cứ mách đi
Chương 307 - Muốn mách thì cứ mách đi

Hứa Nguyên lườm nàng một chút, than một tiếng, bên trong ánh mắt toát ra một tia buồn cười.

Hắn nhớ tới một vài ký ức trước kia.

Hài tử khi còn bé đều thích bám người, phụ thân mặc kệ, cũng chỉ có đại ca để ý tới.

Hứa Hâm Dao là nữ hài duy nhất trong nhà, Hứa Trường Ca làm huynh trưởng rất thương nàng.

Mà Hứa Hâm Dao chính là một người có tính cách gặp cảnh khốn cùng, chịu ủy khuất sẽ chỉ vụng trộm khóc, nhưng vấn đề là Hứa Trường Ca vừa thấy mặt nàng liền có thể nhìn ra nàng vừa khóc, mỗi lần đến thời điểm này, Hứa Trường Ca sẽ không nói hai lời xách hắn ra đánh một trận.

Bởi vì trong toàn bộ Phủ Tướng Quốc người đi trêu chọc Hứa Hâm Dao chỉ có mỗi hắn.

Tính cách đại ca này của hắn từ nhỏ đã nhiều ít có chút vấn đề a, bất luận sự thật là gì, hắn chỉ cần hắn cảm thấy, không cần ngươi cảm thấy.

Lão bá tổng.

Nếu trong nhà có bốn huynh đệ, loại tình huống này phần lớn thời gian sẽ diễn biến thành hắn một bên vừa đi đường, trong miệng vừa mắng Hứa Trường Ca, sắc mặt Hứa Trường Ca bình tĩnh bước nhanh đuổi theo muốn đánh người, Hứa Hâm Dao ở bên cạnh lôi kéo đại ca khuyên nhủ, nhị ca Hứa Trường An ngăn tại trước mặt hắn, ý đồ muốn cùng đại ca nói đạo lý. Nhị ca Hứa Trường An thích nhất là giảng đạo lý với người khác, giảng đạo lý cơ bản chưa từng thua ai.

Nhưng vấn đề là, mặc dù nhị ca có thể giảng đạo lý thắng Hứa Trường Ca, nhưng hắn đánh không lại đại ca hắn.

Cuối cùng đấu văn biến thành đấu võ, Hứa Hâm Dao ở một bên vừa khóc vừa khuyên, hai huynh đệ bị đánh cùng một chỗ.

Loại hình tượng không biết trình diễn trong Phủ Tướng Quốc qua bao nhiêu lần.

Về sau. . . .

Về sau trong phủ dần dần cũng chỉ còn lại một mình hắn, những người khác đều đi hết. . . .

Tuy nghĩ thế, Hứa Nguyên khe khẽ lắc đầu:

"Không quan trọng, việc này nếu ngươi muốn mách thì cứ mách đi, dù sao trong thời gian này ta sẽ không về đế kinh."

Tròng mắt Hứa Hâm Dao nhìn vết thương trên mu bàn tay:

"Chuyện này là Hâm Dao sai, tam ca đánh là đúng."

Hứa Nguyên không phản ứng nàng.

Trận pháp khởi động qua ước chừng hai khắc đồng hồ, đầu kia mới khoan thai chậm rãi tiếp nhận, thanh âm hoàn toàn bình tĩnh như trước đây:

"Trường Thiên?"

Hứa Ân Hạc bên kia tựa hồ là ở nơi náo nhiệt, thanh âm hơi có vẻ hơi ồn ào.

"Ừm, phụ thân, là ta."

Hứa Nguyên trả lời.

Hắn vừa dứt lời, tiếng ồn ào truyền đến trong tinh cầu thông tin đột nhiên biến mất, hẳn là đối phương dùng thủ đoạn che giấu thanh âm chung quanh:

"Mới có chút chuyện, bây giờ ngươi tìm vi phụ có phải là vì chuyện của Thịnh Sơn huyện?"

Hứa Nguyên nhẹ gật đầu:

"Ừm, đúng."

"Thịnh Sơn huyện bị diệt?"

Thanh âm Hứa Ân Hạc trầm thấp bình tĩnh hỏi ra một vấn đề như thế, nghe không ra chút gợn sóng nào, tựa hồ đã chuẩn bị sẵn kết quả Thịnh Sơn huyện bị đồ thành.

Hứa Nguyên nghe vậy sững sờ.

Lúc trước hắn ở Hoàng Long Tập dùng tinh cầu truyền tin thông báo cho phụ thân, nói rõ ràng sơ lược tình huống và thời gian Thịnh Sơn huyện đại khái có thể kiên trì được, đối phương lúc ấy chỉ bình tĩnh nghe, không nghĩ tới phụ thân đã ở trong lòng dự đoán tinh chuẩn ra sự tình bên này phát sinh.

Nếu không phải nửa đường hắn gặp được Hứa Hâm Dao, như vậy giờ phút này Thịnh Sơn huyện đại khái đã bị diệt sạch sẽ rồi.

Dừng một chút, Hứa Nguyên thấp giọng trả lời:

"Không có."

"Không có?"

Thanh âm Hứa Ân Hạc bình tĩnh như trước, ngược lại nói:

"Xem ra phát sinh một vài sự tình."

"Ta ở Hoàng Long Tập gặp được Tứ muội."

Lời nói Hứa Nguyên dứt khoát.

"Tiểu Tứ?"

Thanh âm Hứa Ân Hạc mang theo một tia kinh ngạc, chợt không hề bận tâm thanh âm mang theo mỉm cười:

"Vừa vặn như thế sao, bây giờ nàng ở bên cạnh ngươi?"

"Ừm."

Hứa Nguyên.

Hứa Hâm Dao một bên trầm thấp lên tiếng:

"Phụ thân."

Tinh cầu truyền tin bên kia nghe được thanh âm này, hơi trầm mặc, chỉ nói khẽ:

"Đừng quá tự trách, việc này không quan hệ gì với ngươi, vi phụ sẽ xử lý tốt, vui vẻ nói chuyện với tam ca ngươi, các ngươi đã lâu không gặp."

Hứa Hâm Dao siết chặt nắm đấm, không nói gì.

Hứa Nguyên ở một bên nghe xong, nhẹ nhàng lắc đầu. Phụ thân đối đãi với người nhà mãi mãi là bộ dạng như thế này.

Nhi nữ của hắn làm việc, hắn đến chùi đít, coi như trời sập xuống cũng có hắn ở phía trên đỡ lấy.

Nhưng Hứa Nguyên vẫn lên tiếng nói:

"Phụ thân, việc này hẳn là Tiểu Tứ nàng phải cẩn thận suy nghĩ lại, nàng quá tín nhiệm tông môn."

"Ừm?"

Hứa Ân Hạc nhẹ đáp một tiếng, cười cười nói:

"Đừng quá hà khắc với muội muội của ngươi, ca ca ngươi không nhìn nổi nàng phải chịu ủy khuất."

Hứa Nguyên khẽ cười một tiếng, nói:

"Không nhìn nổi thì sao, việc này đúng là nàng sai."

Hứa Ân Hạc nghe vậy cười, phun ra ba chữ:

"Có tiến bộ."

Dừng một chút, Hứa Ân Hạc kéo chủ đề trở lại quỹ đạo, thanh âm truyền đến:

"Đã cứu được Thịnh Sơn huyện, ngươi tìm ta hẳn là muốn nói sự tình của Vạn Tượng tông đi."

"Ừm."

Hứa Nguyên nhẹ gật đầu.

Thanh âm Hứa Ân Hạc trầm thấp hỏi:

"Lâu Cơ vừa mới đến Hoàng Long Tập để xử lý tên tù binh vừa rơi vào tay ngươi, Trường Thiên ngươi muốn vi phụ xử trí Vạn Tượng tông như thế nào?"

Hứa Nguyên không nói gì, mà mắt nhìn thoáng qua Hứa Hâm Dao bên cạnh ra hiệu nàng tới nói.

Hào quang trong đôi mắt Hứa Hâm Dao loé lên, cắn cắn môi, thấp giọng nói:

"Phụ thân, bên trong Vạn Tượng tông hẳn là có rất nhiều người không biết chuyện."

Bình Luận (0)
Comment