Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 313 - Chương 313 - Ta Nghiêm Túc

Chương 313 - Ta nghiêm túc
Chương 313 - Ta nghiêm túc

Bên trong đôi mắt đẹp của Hứa Hâm Dao hiện lên một vòng dao động khó nén.

Mặc dù là giải thích cho Nhiễm Thanh Mặc, nhưng nàng biết một phần rất lớn tam ca là nói cho nàng nghe.

Vì đánh nát tưởng niệm trong nội tâm nàng.

Một bên kia, Nhiễm Thanh Mặc so với Hứa Hâm Dao không nghĩ nhiều như vậy, yên tĩnh một chút, liền lên tiếng hỏi:

"Nhưng nếu như nhất định phải đao binh tương phùng, vì sao còn muốn ký kết hôn ước?"

Hứa Nguyên trầm ngâm một chút, lắc đầu cười cười:

"Hôn ước này là một loại minh ước biến tướng a."

Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc nghi hoặc:

"Loại minh ước này hữu dụng?"

"Vô dụng."

Hứa Nguyên không chút do dự phủ nhận năng lực ước thúc của hôn ước này:

"Loại minh ước này chỉ có thể che giấu mâu thuẫn, ký kết để sau này xé bỏ."

Nếu như hòa thân có thể hòa hoãn mâu thuẫn, vậy những hoàng triều và du mục kiếp trước kia sẽ không có nhiều chiến tranh như vậy rồi.

Nhưng dừng một chút, Hứa Nguyên lại bổ sung:

"Nhưng Hoàng đế và cha ta đều cần thứ này."

Nhiễm Thanh Mặc nhìn Hứa Nguyên, đôi mắt chớp một cái, tựa hồ muốn suy nghĩ rõ ràng đạo lý bên trong, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ thông suốt.

Nàng không hiểu tại sao phải tốn công tốn sức làm loại sự tình không có lực ước thúc này.

Hứa Nguyên nhìn mắt nàng:

"Mâu thuẫn giữa Hoàng đế và phụ thân ta từ quá khứ mấy chục năm qua tích lũy, từng chút trở nên lớn hơn, nếu tiếp tục như thế đại khái sẽ kích thích bạo phát, nhưng bây giờ mọi người không thể vạch mặt, còn cần mượn nhờ lực lượng lẫn nhau.”

"Có cửa hôn sự này, dưới điều kiện bây giờ, mọi người nếu muốn kìm nén phát sinh mâu thuẫn chỉ có thể thông qua cửa hôn sự này để câu thông, dù nói thế nào đi nữa thì ta và vị quận chúa kia đều là dòng chính song phương, trước khi quan hệ chân chính vỡ tan hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ bận tâm một chút."

"Ngươi có thể hiểu thành đây là một tín hiệu hoặc là tiêu chí, hai bên cùng đánh giá tiêu chí này."

Nhiễm Thanh Mặc nghe vậy cúi đầu nhìn thoáng qua mặc kiếm trong tay mình:

"Nha. . . ."

Hứa Nguyên chú ý tới ánh mắt của nàng:

"Thế nào?"

Nhiễm Thanh Mặc lắc đầu:

"Không có gì."

Đôi mắt Hứa Nguyên cong cong xích lại gần tai của nàng:

"Thế nào, cảm thấy không thoải mái?"

"...”

Cảm nhận được nam tử tới gần, đôi mắt Nhiễm Thanh Mặc yên lặng nâng lên liếc mắt nhìn hắn, lại rủ xuống:

". . Có một chút."

Hứa Nguyên sững sờ, vô thức dừng bước chân.

Hai nữ tử vẫn không chờ hắn, tiếp tục đi về phía chính đường huyện nha phía trước, bóng lưng yểu điệu trong mắt càng đi càng xa.

Trầm mặc nửa ngày, khóe môi Hứa Nguyên có chút câu lên, nhưng chợt thở dài, bước nhanh đuổi theo:

"Kỳ thật, ngươi không cần cảm thấy không thoải mái."

Nhiễm Thanh Mặc nghiêng qua nhìn hắn một chút, trong đôi mắt vẫn còn có chút sa sút:

"Nha. ."

Hứa Nguyên nghĩ nghĩ, thấp giọng nói:

"Ta chăm chú, bởi vì ngươi đối với ta mà nói rất đặc biệt."

". . . ."

Nhiễm Thanh Mặc dừng bước, đôi mắt có chút trợn to, vụt sáng nhìn chằm chằm hắn.

Hứa Hâm Dao ở một bên đầu óc đang trong hỗn loạn thấy thế cũng vô thức quăng tới ánh mắt, tạm thời buông xuống tâm tư phức tạp, trong đôi mắt mang theo một chút hiếu kì, nhìn vị thủ đồ Kiếm Tông này và tam ca của nàng một cái.

Hứa Nguyên lườm nàng một chút, khoát tay áo, ra hiệu nàng xéo đi nhanh lên.

Hứa Hâm Dao chu miệng, nhưng cũng không có ý tứ muốn rời khỏi.

Hứa Nguyên thấy thế cũng thuận theo nàng.

Đôi mắt Nhiễm Thanh Mặc phun trào cảm xúc, nhưng cuối cùng vẫn hạ thấp xuống, yên lặng đi về phía trước.

". . ."

Hứa Nguyên.

Hứa Hâm Dao chọc chọc Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên ngoái nhìn.

Hứa Hâm Dao dựng lên cái khẩu hình:

‘Không đi an ủi một chút sao?’

Hứa Nguyên liếc mắt nhìn Tứ muội, nói:

"Vô dụng."

". . . ."

Ánh mắt Hứa Hâm Dao có chút im lặng, thở dài.

Khóe mắt Hứa Nguyên nhảy lên.

Mặc dù trong một số sự tình Nhiễm Thanh Mặc có chút ngốc, nhưng cũng không quá ngốc, càng quan trọng hơn là hiệu quả lắc lư của mấy trò trong kiếp trước đối với nàng cơ bản không tồn tại.

Hứa Hâm Dao cũng không nhiều lời với Hứa Nguyên, bước nhanh theo sau Nhiễm Thanh Mặc, song song tiến lên, trầm thấp thì thầm với nàng.

Bên trong chính đường huyện nha, Vương giáo úy đã thay nhung trang, mặc một thân áo vải màu nâu, mặt ngoài ẩn ẩn có máu tươi chảy ra, dùng sức xoa mi tâm, mà đứng bên cạnh hắn là một tên phó quan, thấp giọng hồi báo các loại công việc thành nội cho hắn:

". . . . danh sách huynh đệ tử trận đã thống kê ra, đây là danh sách, năm nghìn ba trăm sáu mươi chín người bỏ mình, hai ngàn bảy trăm sáu mươi lăm người mất tích. . . . ."

". . . lao dịch chúng ta chiêu mộ trong thành đi thanh lý phế tích và thi thể trên đường phố, nhưng tốc độ vẫn là quá chậm. . . ."

". . . dự trữ dược liệu trong thành nội đã thấy đáy, đoán chừng rất nhiều người không quá đêm nay. . . ."

Từng kiện từng kiện sự tình không ngừng báo cáo, ngữ khí phó quan bỗng nhiên hơi trầm xuống:

"Còn có, những Võ Đồ trong thương đội hiệp đoàn đã bắt đầu có chút không thành thật."

Nghe được tới đây, đôi mắt Vương giáo úy bỗng nghiêm túc, đưa tay xuống, thanh âm có chút mỏi mệt:

"Cẩn thận nói một chút."

Phó quan nghe vậy hơi trầm mặc, thấp giọng nói:

"Thành tây và thành nam tường thành đã bị hủy, một mảnh khu dân cư rất lớn bên kia đều thành phế tích, hiện tại yêu thú triều rút đi, rất nhiều bách tính quay về nhà lấy tiền tài, nhưng có vài Võ Đồ đã trước một bước cướp những tài vật này đi, sau khi phát sinh mâu thuẫn đã có một vài bách tính bị diệt khẩu.

"Hơn nữa càng quan trọng hơn là nội đan yêu thú và vật liệu của yêu thú còn sót lại ngoài thành cũng bị đám thương đội từng chút thôn tính."

"."

Yên tĩnh một chút, Vương giáo úy bỗng nhiên vỗ một chưởng lên bàn công văn trước mặt.

Bàn bị Vương giáo úy vỗ một chưởng gãy đôi.

"Bọn hỗn trướng này! Hiệp phòng thủ thành thành sự không có, bại sự có thừa, cho tới bây giờ mới xuất hiện, bọn hắn dám? !"

Dứt lời, Vương giáo úy thở ra một hơi thật dài, cười lạnh:

"Việc này cũng không sao, tạm thời ổn định bọn hắn, để bọn hắn nắm chặt thời gian thanh lý thi thể thành nội, về phần nội đan yêu thú và vật liệu kia. . . . Cứ để bọn hắn lấy là được, có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, chờ đến khi viện binh đến, để bọn hắn phun ra cả gốc lẫn lãi! Không phun ra, một người cũng đừng nghĩ ra khỏi thành!"

Bình Luận (0)
Comment