Phó quan nghe vậy ôm quyền thi lễ:
"Vâng, tướng quân."
Vương giáo úy hơi trầm ngâm, bổ sung dặn dò:
"Nhớ kỹ, chúng ta chỉ mở một mắt nhắm một mắt, không phải toàndiện đạt thành hiệp nghị với bọn hắn."
"Vâng."
"Còn có chuyện khác a?"
Phó quan nghĩ nghĩ, thấp giọng nói:
"Tướng quân, Trình đại phu mới truyền đến tin tức nói, Địch Ô Phấn đã dùng hết, nếu tiếp tục như thế chỉ sợ rất nhanh sẽ phát sinh ôn dịch."
Vương giáo úy nghe vậy hơi trầm ngâm, thấp giọng nói:
"Vậy mau chóng để bọn họ vận chuyển thi thể trong thành nội ra khỏi thành đi."
Phó quan nghe vậy khe khẽ lắc đầu, nói:
"Tướng quân, Trình đại phu nói chuyên chở ra ngoài chỉ sợ không được, chỉ còn cách đốt."
"Đốt?"
Vương giáo úy nhíu nhíu mày.
Phó quan nhìn thoáng qua bốn phía, tiến đến lỗ tai Vương giáo úy thấp giọng nói:
"Trong thành làm tốt một vành đai cách ly, trực tiếp dùng một mồi lửa đốt sạch thi thể thành nam và thành tây."
Vương giáo úy nghe được lời của phó quan, chỉ hỏi:
"Nếu như đốt đi, xác thực có thể ngăn cản ôn dịch bộc phát không?"
Phó quan lắc đầu:
"Chỉ giảm bớt tỉ lệ."
Đôi mắt Vương giáo úy rủ xuống,bàn tay trải rộng vết chai nhẹ nhàng gõ nhẹ lên tay ghế, nửa ngày sau, hắn thấp giọng nói:
"Ngươi đi tổ chức nhân thủ, thanh lý ra một mảnh. . . . ."
"Vương tướng quân!"
Phó quan đánh gãy lời Vương giáo úy, ngữ khí tăng thêm một chút:
"Cho dù tính cả hao tổn, cũng có mấy vạn nội đan và vật liệu yêu thú, nếu như bán toàn bộ, cũng đủ cho Thịnh Sơn huyện chúng ta tuyên khắc trận văn lại lần nữa, thậm chí là thao luyện lính mới."
Vương giáo úy nhẹ gật đầu, nói:
"Ta biết."
"Vậy vì sao?"
Vương giáo úy nhìn phó quan, miễn cưỡng cười cười:
"Không có người, Thịnh Sơn huyện kia mới nghiêm túc không có, thương vong lớn như thế triều đình khẳng định sẽ chẩn tai, xuống dưới chuẩn bị đi."
Phó quan không nhúc nhích.
Vương giáo úy nhíu:
"Lý Thành Tề, ngươi muốn kháng mệnh sao?"
Phó quan khe khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:
"Tướng quân, huynh đệ chúng ta có thể dùng bây giờ tổng cộng chỉ gần hai trăm người, nhân thủ căn bản không đủ, nếu như hạ lệnh làm loại chuyện này, hiện tại những thương đội hiệp đoàn thành nội sẽ không đồng ý.”
Vương giáo úy nhếch miệng lạnh lẽo cười một tiếng:
"Ngươi cảm thấy bọn hắn dám tạo phản?"
Phó quan lắc đầu:
"Bọn hắn không dám tạo phản, nhưng dám không xuất lực, dựa vào người trong tay chúng ta bây giờ, căn bản làm không hết công trình lớn như vậy."
Vương giáo úy trầm mặc, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài:
"Đi xuống đi, để cho ta suy nghĩ một lát. . ."
Phó quan đứng tại chỗ dừng mấy giây, ôm quyền thi lễ, cung kính nói:
"Tướng quân, ngài nghỉ ngơi, ta đi xuống trước."
Dứt lời, quay người đi ra khỏi chính đường, để lại Vương giáo úy ngồi một mình ở bàn công văn đã cắt thành hai đoạn trước đó.
Nửa ngày, Vương giáo úy có chút khom người, mặt quyển ghi chép số người bỏ mình và mất tích từ dưới đất lên, từng tờ từng tờ cẩn thận lật xem.
Âm thanh lật giấy nhỏ vụn quanh quẩn bên trong chính đường yên tĩnh. Nhìn những cái tên hoặc xa lạ hoặc quen thuộc trên tờ danh sách này, nắm đấm của hắn từng chút từng chút nắm chặt.
Từ khi bắt đầu tòng quân, hắn đã một mực ở Thịnh Sơn.
Hai mươi bảy năm.
Từ tiểu Vương, đến Vương ca, lại đến Vương thúc.
Những cái tên trên danh sách này đại biểu những người mà hắn từng gặp, bên trong có rất nhiều người hắn chưa từng gặp, có người gọi hắn là Vương tướng quân, có người gọi hắn là đại thúc, còn có một số người từ phiên chợ trở về, cao hứng bừng bừng nói cho hắn biết hôm nay lại nhặt nhạnh được đồ tốt, có thể kiếm được chút bạc, năm sau cải thiện quân doanh.
Mà bây giờ, bọn hắn đều thành mấy chữ rải rác trên quyển danh sách này.
Vương giáo úy hắn không làm được giống như mấy thượng vị giả kia, coi những người trẻ tuổi này như từng số lượng, bởi vì bọn hắn đã từng là một đám người sống sờ sờ trước mắt hắn.
Một tờ lại một tờ, lật đến mấy tờ cuối cùng, hô hấp Vương giáo úy dần dần trở nên khó khăn.
Một cỗ cảm giác ngạt thở nồng đậm cơ hồ bao khỏa cả người hắn.
"Vạn Tượng tông. . . ."
Một đạo thanh âm cơ hồ là cắn nát răng trầm thấp vang lên trong chính đường huyện nha yên tĩnh, tay hắn cầm danh sách nổi gân xanh, nhưng hán tử trung niên khôi ngô này vẫn như cũ không phá hư danh sách này.
Không biết qua bao lâu, Vương giáo úy chậm rãi nhặt bút lông trên mặt đất, vẩy chút mực nước xuống mặt đất một hồi, sau đó mở danh sách ra, ở một hàng cuối cùng trang cuối cùng, viết xuống tên của mình.
Làm xong hết thảy, Vương giáo úy nhẹ nhàng dựa vào ghế trầm thấp cười, cười đến rất thoải mái.
Hắn muốn đi Vạn Tượng tông đòi một công đạo.
Coi như biết rõ lần này đến đó đại khái hẳn phải chết, nhưng những huynh đệ trong quân doanh này, cùng những bách tính chết đi kia, còn có Thịnh Sơn huyện thành rách nát này đều cần một công đạo.
Tuy nghĩ thế, Vương giáo úy tiện tay để danh sách dưới đất.
Mà lúc này.
"Vương giáo úy, ngươi muốn làm gì?"
Một thanh âm trầm thấp vang lên bên người của hắn.
Con ngươi Vương giáo úy có chút co rụt lại, nhưng chợt thoải mái, bởi vì hắn nhận ra tiếng nói quen thuộc này là ai, chậm rãi đứng dậy ngoái nhìn lại:
"Chu công tử, công tử đến đây lúc nào?"
Chỉ thấy một vị công tử ca mặc huyết y khuôn mặt tuấn mỹ đứng phía sau hắn, sắc mặt nghiêm chỉnh bình tĩnh nhìn hắn.
Hứa Nguyên nghe vậy không lên tiếng, bình tĩnh quét mắt nhìn hắn một cái, chậm rãi đi tới gần nhặt quyển danh sách trên mặt đất, mở ra lật xem một lát, nhìn thấy danh tự ở một trang cuối cùng, khe khẽ thở dài:
"Kỳ thật, ngươi không cần thiết phải làm như thế."
Vương giáo úy không nói chuyện:
Hứa Nguyên nhìn hắn hỏi:
"Ngươi không tin triều đình sẽ xuống tay với Vạn Tượng tông?"
Vương giáo úy lắc đầu:
"Không phải không tin, ta ở Tây Trạch Châu nhiều năm như vậy, chung quanh đây hết thảy ta biết rõ đến không thể rõ hơn, xuống tay với Vạn Tượng tông sẽ dính dấp rất nhiều rất nhiều chuyện, nếu như Thịnh Sơn huyện thật sự không còn, có lẽ vì mục đích chính trị triều đình sẽ ra tay với Vạn Tượng tông, nhưng thế cục hôm nay đại khái là sẽ không, Thịnh Sơn huyện cần chẩn tai, cần trùng kiến..."
Đôi mắt Hứa Nguyên chớp chớp, nhẹ nhàng thở dài:
"Ngươi nói không sai, triều đình xác thực sẽ không xuống tay với Vạn Tượng tông."
Vương giáo úy cười cười, cúi đầu nhìn bàn tay tràn đầy vết chai của mình:
"Cho nên, dù sao cũng phải có người đi làm một vài chuyện."