Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 315 - Chương 315 - Làm Người Có Chuyện Nên Làm, Có Chuyện Không Nên Làm

Chương 315 - Làm người có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm
Chương 315 - Làm người có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm

“Không tệ”

Hứa Nguyên nhẹ nhàng trả lời, trong mắt mang theo vài phần khen ngợi: “Làm người ở đời này, có việc nên làm, cũng có việc không nên làm. Nhưng dù sao vẫn phải có một số người đi làm một số chuyện...”

Vương giáo úy nghe vậy, nhếch miệng mỉm cười, nhưng ngay sau đó hắn lại nghe được thanh âm bình thản của đối phương nhẹ nhàng truyền đến: “Nhưng không hề có ý nghĩa”.

Không khí đông cứng lại.

Lời như này, Vương giáo úy không biết nên nói tiếp như thế nào.

Hứa Nguyên lật sách vở trong tay đến trang cuối cùng, nhìn vào vết mực chưa khô, nét chữ sắc bén viết một cái tên:

“Chứ viết không tệ, Vương Gia Điển. Đây hẳn là tên chữ đúng không, trước kia gia đình cũng là hào môn đại hộ?”

Vương giáo úy hơi do dự, nhưng vẫn thuận theo lời đối phương mà trả lời: “Nói đến thì cũng có phần xa xôi, trước đây gia phụ từng làm quan ở Đại Trạch châu, hai mươi tám năm trước phải sung quân đến nơi này”.

“Vậy dạng này là đấu tranh chính trị, ham hại hay là đứng sai đội?”

Hứa Nguyên hỏi.

“...”

Ánh mắt Vương giáo úy chần chờ, nhưng nhớ đến ân tình của đối phương, vẫn thành thật nói: “Gia phụ từng tham ô ạ”.

Hứa Nguyên có phần kinh ngạc, vậy mà đối phương lại ăn ngay nói thật, nhưng dù sao thân thế như vậy cũng tính là trong sạch. Chợ Hứa Nguyên nhẹ lắc đầu nói: “Ngươi viết tên của mình ở trên này, là muốn một mình lẻ loi đi lên Vạn Tượng sơn môn?”

“Ừm”

“Ngươi tu luyện công pháp trong quân đội, nếu đơn đả độc đấu với bất kỳ tứ phẩm dung thân nào thì ngươi cũng đều không phải là đối thủ. Có nghĩ tới kết cục của mình chưa?”

“Có nghĩ tới”

“Vậy vẫn muốn đi?”

“Ừm”

“Như vậy có ý nghĩa à?”

Im lặng.

Hứa Nguyên nhìn vào hán tử khôi ngô, trầm mặc một lúc rồi nhẹ lắc đầu:

“Vương giáo úy! Ngươi không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuói cùng. Rất rất nhiều người có ý nghĩ giống với ngươi, từ nguyên sơ cho tới dân thường, vì một điểm khí phách mà đi làm một ít chuyện rất không có ý nghĩa.”

Nói xong, Hứa Nguyên liếc mắt nhìn ra ngoài sảnh chính:

“Cũng không hẳn là không có ý nghĩa. Đại khái thì đồng bào của ngươi sẽ ghi chép lại chuyện này của ngươi, nếu tương lai trong vòng trăm năm tới có người có thể diệt trừ được tông môn, mà ngươi lại có đủ may mắn thì có lẽ sẽ trở thành một phần nhỏ được ghi chép trong sử ký. Nhưng nếu không được như vậy, ngươi sẽ giống với những người trong quá khứ, mọi thứ như đá chìm vào trong đáy biển”

“Ít nhất ta không thẹn với lương tâm”

Vương giáo úy nói ra tràn đầy khí phách.

“Tự mình không thẹn với lương tâm, nhưng cũng là biểu hiện của sự bất lực”

Hứa Nguyên nhìn hắn, thấp giọng nói:

“Bản thân mình chết là hết, để chuyện cọn lại giao cho những người khác...”

“Chu công tử”

Vương giao úy trầm giọng cắt ngang, hỏi ngay:

“Ngài có chuyện gì xin cứ nói thẳng”

Hứa Nguyên mỉm cười: “Ngươi có muốn báo thù không?”

“Báo thù?”

Đôi mắt màu nâu của Vương giáo úy lấp lóa, nắm đấm siết chặt lại theo bản năng nhưng lại chợt buông ra: “Tất nhiên là muốn...”

“Vậy thì phải sống trước đã”

Hứa Nguyên ngắt lời: “Chỉ có sống thì mới có cơ hội báo thù”

Vương giáo úy nghe nói như thế, ánh mắt trở nên nhu hòa, rất bình thản nở ra nụ cười hào sảng, ôm quyền trước Hứa Nguyên thi lễ rất sâu:

“Ý tốt của Chu công tử, Vương mỗ xin khắc ghi trong tâm. Thế nhưng có một số việc Vương mỗ cũng đã cân nhắc rồi, đại ân của công tử thì Vương mỗ trả cả đời này cũng không được, chỉ xin sau này làm trâu làm ngựa mặc cho công tử sai khiến”

Hứa Nguyên thở dài, giơ hai ngón tay:

“Hai tuần. Lần này ta cũng có việc cần phải đến Vạn Tượng tông một chuyến, Vương giáo úy có thể đi cùng với ta”

Vương giáo uy ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, ngay sau đó đột ngột nói:

“Đoạn đường cuối cùng này có Chu công tử bầu bạn, vậy cuộc đời này của Vương mỗ coi như không còn gì tiếc nuối”

“Đừng!”

Hứa Nguyên xua tay, cười nói: “Ta không phải là đi chịu chết”

Vương giáo úy đưa Hứa Nguyên cùng với hai nữ nhân đang đứng ở cửa đi tới một lạc viện chuyên tiếp khách trong huyện nha, trịnh trọng thi lễ, sau đó cũng không trở về chính đường nghỉ ngơi mà ngay lập tức đi về hướng nội thành.

Trong thành quá loạn, hắn cần tự mình là cường giả dung thân đến làm chủ quản cân đối sự vụ.

Nhìn đối phương khuất bóng ở ngoài cửa viện, Hứa Hâm Dao bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi:

“Tam ca, huynh muốn mời chào hắn à?”

Hứa Nguyên liếc nhìn đối phương một cái, cười nói:

“Đương nhiên là như thế”

Ngừng lại một chút, Hứa Nguyên nhìn thoáng qua Hứa Hâm Dao rồi mới nói tiếp:

“Nếu muội mà thực sự muốn đi tiếp con đường của mình, vậy đừng kết giao quá nhiều với đám đời thứ hai của tông môn kia; mà nên có nhiều bạn là những người giống như... xuất thân bình dân giống như Tần Mặc”.

Đi đến phủ Tĩnh Giang, Hứa Hâm Dao mới biết được vị “bằng hữu” lúc trước có mâu thuẫn với Tam ca, nàng cúi đầu nói:

“Tam ca... Thật có lỗi”

“Ta không trách muội. Có cái gì mà cần xin lỗi?”

Hứa Nguyên đưa tay véo má nàng, cảm xúc mềm mại truyền đến:

“Đương nhiên, người kết giao cũng đừng quá giống với Tần Mặc. Người như hắn ta có chủ kiến quá mãnh liệt, dễ làm muội lạc đường”

Nhiễm Thanh Mặc ở phía sau ngước mắt nhìn thoáng qua hành động của Hứa Nguyên, rồi lại rủ mắt xuống.

Hứa Nguyên không chú ý tới, chỉ nhẹ nhàng hỏi:

“Muội biết vì cái gì mà ta muốn mời chào Vương giáo úy không?”

Bình Luận (0)
Comment