Hứa Hâm Dao lắc đầu, tránh thoát bàn tay đối phương, trên khuôn mặt lưu lại một vệt đỏ nhưng cũng không tức giận. Nàng suy nghĩ một chút, ôn nhu nói:
“Bởi vì năng lực của hắn?”
“Không có năng lực thì ta mời chào hắn làm gì?”
Hứa Nguyên cười cười, hạ giọng nói:
“Phẩm hạnh rất không tệ. Hơn nữa, những phẩm chất quan trọng nhất của một tướng lĩnh đều có đủ, năng lực quyết đoán, trù tính sự việc, điều hành tổng thể, đồng thời cũng có cái tâm tàn nhẫn hung ác. Đừng thấy vừa rồi Vương giáo úy thà bỏ qua mấy vạn yêu đan cũng muốn đốt thành để bảo vệ dân chúng; nhưng ở thời điểm mấu chốt hắn vẫn có thể độc ác xuống tay. Trước đó, nạn dân bạo động tấn công thành, hắn ngay lập tức hạ lệnh giết chóc cho đến khi đám nạn dân chịu an phận thì mới dừng tay.”
Nói đến đây, Hứa Nguyên nhìn về Hứa Hâm Dao, hỏi:
“Thế nhưng đây cũng không phải điểm quan trọng nhất. Muội có thể đoán xem trọng yếu nhất là cái gì?”
Hứa Hâm Dao nghe vậy, đôi mắt long lanh rũ xuống trầm tư như mọi khi, nhỏ giọng nói:
“Thân thế trong sạch?”
Hứa Nguyên búng vào trán của nàng một cái, cười nói:
“Đúng rồi. Vương giáo úy ngẩn người ở huyện Thịnh Sơn đã mấy chục năm, dựa vào chút tài nguyên ít ỏi này mà có thể tu thành tứ phẩm dung thân. Việc này cho thấy năng lực và thiên phú của hắn ta, nếu đổi lại là người khác có chút bối cảnh, chỉ sợ đã sớm được bổ nhiệm đi nơi khác. Cái này mới là điểm chỉ có thể ngộ mà không thể cầu”
Hứa Hâm Dao ôm đầu, nhìn Hứa Nguyên:
“Tam ca, ý của huynh là để cho muội đi kết giao với những thiên tài của tông môn có xuất thân bình dân à?”
“Thực ra cũng không khác như vậy là mấy, bởi vì con đường muội muốn theo đuổi thì cơ bản là không thể thực hiện được”
Hứa Nguyên có chút bất đắc dĩ, nhún vai:
“Chỉ là so với những bằng hữu là các hoàn khố trong tông môn, thì lòng trung thành của đệ tử bình dân đối với tông môn sẽ ít đi một chút, lại còn có thể dễ dàng bảo trì tình bạn ban sơ thuần túy nhất”
Hứa Hâm Dao bặm môi:
“Tam ca... Thật sự là không có cơ hội sao?”
Hứa Nguyên không chút do dự mà gật đầu:
“Con đường của muội quá khó khăn. Cho dù may mắn mà thành công thì nhiều nhất chỉ duy trì thái bình của một hai thế hệ. Muốn bình an lâu dài, vậy chỉ có thể là do một chính quyền trung ương mạnh mẽ duy trì.”
Hứa Hâm Dao trầm mặc.
Hứa Nguyên vỗ vỗ bả vai đang khoác áo gầm của nàng:
“Nói thật, nếu tiểu Tứ ngươi thực sự muốn biết được con đường thoát ra ở đâu, vậy thì thành thành thật thật trở về Cách Vật viện ở Đế kinh đi, đó là nơi thích hợp nhất cho muội. So với những chuyện mà hiện tại phụ thân đang làm, trận pháp mới là thứ có thể thay đổi hoàn toàn được thế giới!”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Hứa Nguyên rất nghiêm túc.
Một mạch đến với nơi này, hắn đã thấy được tác dụng của trận pháp trong thế giới này; chiến tranh, dân sinh, các phương diện sản xuất đều có bóng dáng củ trận pháp.
Đổi mới công nghệ là điều bắt buộc đối với sự phát triển của năng suất lao động.
Đã từng có thời kỳ được gọi là thái bình thịnh thế, mà bình dân bách tính có thái độ bình thản với chuyện ăn bữa nay lo bữa mai; nhưng dân chúng Đại Viêm vào hiện tại thì cơ bản đều được cam đoan hai bữa cơm gạo. Hơn nữa gạo trên thị trường còn phân chia ra bốn cấp bậc Giáp Ất Bính Đinh, thậm chí còn bồi dưỡng ra được linh mễ ẩn chứa nguyên khí.
Dùng ngôn từ kiếp trước để nói, thì Tứ muội chính là một nhân tài hàng đầu cho việc nghiên cứu khoa học.
Vậy mà một nhân tài nghiên cứu khoa học không thành thành thật thật đứng nghiên cứu ở Cách Vật Viện, lại đi ra ngoài làm “nghiệp vụ” là có ý gì?
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Hứa Nguyên liếc mắt nhìn vào quần áo và đôi giày trên chân ngọc của Tứ muội, hỏi:
“Tiểu Tứ, đôi giày này của ngươi là tự nghiên cứu ra à?”
Hứa Hâm Dao không nói gì, cụp mắt suy nghĩ đến lời Hứa Nguyên vừa mới nói.
Qua một lúc lâu, nàng mới giật mình ngẩng đầu lên: “Hả?”
Hứa Nguyên lặp lại những lời vừa rồi của mình thêm một lần.
Hứa Hâm Dao mím môi cười nói: “Đúng vậy”
Hứa Nguyên hỏi tiếp: “Lúc trước, vào thời điểm ta tấn công muội giống như có một màng bảo vệ sinh ra, là tác dụng của bộ quần áo này?”
Hứa Hâm Dao lắc đầu, đưa tay lên cổ áo rồi kéo xuống phía dưới.
Đôi mắt Hứa Nguyên không chuyển động, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ tò mò.
Nhìn dọc theo xương quai xanh tinh xảo của thiếu nữ xuống bên dưới, Hứa Nguyên nhìn thấy một bộ giáp mềm bó sát thân thể màu xanh da trời.
Trên giáp mềm có thể mơ hồ nhìn thấy được một ít trận văn ảm đạm đang lưu chuyển. Trận văn rất tinh tế, mắt thường không thấy được những đường văn nhỏ bé này, chỉ có thể dùng ý hồn mới có thể cảm ứng được cụ thể.
Hứa Hâm Dao nhẹ nhàng nói: “Chất liệu của vải không chịu nổi trận văn, đây là Thiên Vũ giáp”
“Vậy ngươi có thủ đoạn tấn công không?”
Hứa Nguyên tiếp tục hỏi.
“Có”
Hứa Hâm Dao hoàn toàn không có ý giấu diếm Hứa Nguyên, kéo hai ống tay áo lên, trên cổ tay trắng ngần đang buộc một thứ giống như vòng tay.
Không đợi Hứa Nguyên hỏi, Hứa Hâm Dao đưa ngay tay của mình hướng xuống mặt đất.
“Tạch”