Một đợt nguyên khí rung động, một tiếng vang rất nhỏ hầu như không thể nghe thấy vang lên, sau đó một cây kim nhỏ cắm sâu vào trong lòng đất chừng mười mét.
Ý hồn của Hứa Nguyên cảm nhận được ngay lập tức, cả người ngây ngẩn, nghiêng đầu nhìn Nhiễm Thanh Mặc.
Bốn mắt nhìn nhau, Nhiễm Thanh Mặc nhẹ nhàng nói:
“Đối với ta thì vô dụng”
Hứa Hâm Dao nói nhỏ nhẹ:
“Tu vi của Thanh Mặc tỷ tỷ rất cao thâm, tất nhiên dạng đồ chơi này là vô dụng”
Vừa nói, Hứa Hâm Dao lại móc ra hai đại gia hỏa từ trong Tu Di Giới.
Một cây nỏ, một cây gậy có đường kính khoảng mười phân.
Ánh mắt Hứa Nguyên có chút nghi hoặc.
Hứa Hâm Dao cũng không có ý định ngừng lại giải thích, trước tiên là đưa hai thứ đó cho Hứa Nguyên cầm, giống như muốn mang súng ống đạn dược của mình ra biểu diễn trước mặt Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên rất tùy ý đưa tay ra đón lấy, dùng ý hồn để cảm ứng hai thứ này mới phát hiện ra là một cây gậy rỗng, theo bản năng mà giơ lên cao nhìn vào bên trong.
Mà vào lúc này, Hứa Hâm Dao mới ôn tồn giải thích:
“Đây là nỏ Liệt Hồn, có thể công kích thẳng vào ý hồn. Còn cây gậy kia có thể bắn ra thuốc nổ nguyên tinh”
Hứa Nguyên yên lặng thả cây gậy xuống, ngước mắt nhìn tứ muội đang tiến hành triển lãm súng ống của mình.
Mà ngay lúc này, từ trong Tu Di Giới, Hứa Hâm Dao đã móc ra một vẫn có hình thù có phần kỳ quái.
Vật này hình hộp chữ nhật, dài khoảng một thước, bên ngoài đen như mực khiến cho nó giống một cái hộp đen; tuy vậy bên dưới có một cái chuôi để nắm, nhưng lại không có cò súng.
Hứa Nguyên nhìn thấy đồ chơi này, khóe mặt giật giật liên hồi.
Hình dáng thứ này làm cho hắn nhớ tới “Đại chiêu” của tứ muội trong Thương Nguyên.
Ở bên trong thế giới Thương Nguyên, chỉ cần tứ muội dùng tới đại chiêu, nhân vật không gian 2,5 chiều sẽ lấy ra một gia hỏa đen sì.
Hứa Nguyên chưa kịp hỏi, Hứa Hâm Dao đã dùng hộp đen nhắm ngay vào mặt đất bên kia.
“...” – Hứa Nguyên.
“Viuuu”
Một tiếng vang rất nhỏ, Nhiễm Thanh Mặc bỗng dưng nhíu mày.
Hứa Nguyên không thấy rõ ràng bởi vì tàn hồn thánh nhân còn đang ngủ say, nhưng hắn lại cảm ứng được một đợt nguyên khí khổng lồ rung động rồi nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Sau một khắc, Hứa Nguyên đã thấy rõ uy lực đại chiêu này của tứ muội.
Trên mặt đất xuất hiện một lỗ thủng to bằng ngón tay cái.
Bên trong là một màu tối đen, kéo dài thẳng tắp xuống phía dưới, sâu đến nỗi phạm vi ý hồn lớn nhất của Hứa Nguyên cũng không cảm ứng được điểm cuối cùng.
Im lặng trong giây lát, Hứa Nguyên cau mày hỏi:
“Tiểu tứ, cái khí cụ nguyên khí của muội là như thế nào?”
Vòng tay lúc trước là đồ dùng một lần, mà cung nỏ và cây gậy vừa nãy đều được khảm nạm nguyên tinh vào rồi áp súc lực lượng. Nhưng hộp đen này thì lại không mò ra được bất kỳ đầu mối nào.
Hứa Hâm Dao cong mắt cười với Hứa Nguyên, vươn một bàn tay ngọc xua xua trước mặt Hứa Nguyên.
Trên ngón trỏ có một chiếc nhẫn màu lam nhạt rất nổi bật.
“Đây không phải là Tu Di Giới hay sao?”
Hứa Hâm Dao lắc đầu, giọng điệu ôn nhu nói:
“Có chút khác biệt so với Tu Di Giới bình thường, có có thể rút thẳng nguyên khí của nguyên tinh ở trong Tu Di Giới”
Ánh mắt Hứa Nguyên khựng lại: “Cái này... là muội nghiên cứu ra?”
Hứa Hâm Dao gật đầu:
“Vâng. Nhưng phụ thân đã giúp đỡ rất nhiều, nếu không có tu vi của phụ thân thì căn bản không chế tạo nổi chiếc nhẫn này”
Ngay giờ khắc này, bỗng nhiên Hứa Nguyên cảm thấy phương pháp giáo dục của lão cha mình quả thực có vấn đề rất lớn.
Loại trận pháp cách tân này đã có tính chất đi trước thời đại rất nhiều. Nhân tài nghiên cứu khoa học dạng này mà không trói mang về bắt thành thật nghiên cứu, vậy mà lại thả nàng đi dạo khắp nơi?
Khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất số một, những lời này lão cha chưa từng nghe hay sao?
Sau khi trầm mặc mấy hơi, Hứa Nguyên nhìn vào Tu Di Giới trên tay ngọc của Hứa Hâm Dao, bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng:
“Khục... Hâm Dao, trước đó tam ca đánh muội cũng không phải là muốn như vậy. Cái nhẫn và cái hộp đen này, muội xem...”
Hứa Hâm Dao do dự một lát, rồi đưa ngay hộp đen cho Hứa Nguyên, sau đó bắt đầu lấy chiếc nhẫn ra.
“...” – Hứa Nguyên.
Vậy mà đối phương lại dứt khoát lột sạch mang hết cho hắn, ý tứ vừa rồi của hắn là lần sau trở về Đế kinh sẽ chế tạo lại một bộ khác cho hắn.
Hứa Nguyên ôm lấy súng ống của đối phương, thò một tay ra giữ chặt lấy bàn tay đang tháo nhẫn của nàng:
“Ý của ta là chờ đến khi trở về Đế kinh, muội làm giúp ta một bộ, thứ này muội còn phải giữ lại bảo vệ tính mệnh”
Hứa Hâm Dao hơi chần chờ: “Muội dùng nỏ Liệt Hồn là đủ rồi. Còn tam ca thì luôn luôn gặp phiền toái, so với ta thì tam ca cần thứ này hơn”
Hứa Nguyên khoát tay áo, nhét hết ba món đồ vào lòng Hứa Hâm Dao:
“Được rồi, nếu lần tới về Đế kinh mà để Hứa Trường Ca thấy đồ của muội trên tay ta, hơn phân nửa sẽ nghĩ ta cướp của muội”
Ngừng lại một chút, Hứa Nguyên nhìn thoáng qua chiếc vòng trên cổ tay Hứa Hâm Dao, nhỏ giọng nói:
“Thứ này không tệ, có thể cho ta một cái không?”
“Còn nữa, suy nghĩ thật kỹ những lời ta vừa nói”
“Trăm năm ngàn năm trước, mặc dù là thái bình thịnh thế nhưng cũng có rất nhiều bách tính bụng không đủ no. Còn thiên hạ Đại Viêm ngày hôm nay, nếu không gặp phải thiên tai hay yêu thú, chỉ cần chăm chỉ làm lụng thì đại bộ phận bá tánh đều có thể hai bữa cơm gạo một ngày”
“Muốn cứu dân, ở đâu cũng là cứu dân”