Im lặng một lúc lâu rồi Hứa Hâm Dao mới nghiêm túc nói:
“Hâm Dao sẽ suy nghĩ thật kỹ”
“Ha ha...”
Hứa Nguyên khẽ cười một tiếng, sau đó khoát tay đi qua sân hướng đến chính phòng.
Ban đêm.
Với tư cách là ân nhân của cả huyện Thịnh Sơn, nơi ở và thức ăn của mấy người Hứa Nguyên đều là thứ tốt nhất trong huyện mà Vương giáo úy có thể cung cấp.
Trên cơ bản là đều dựa theo quy cách trước khi xảy ra thiên tai.
Nguyên liệu nấu ăn là thịt yêu thú quý giá, phối hợp với rượu ngon.
Hơn nữa Vương giáo úy cũng rất biết cách đối nhân xử thế, còn sai người đưa tới mấy thị nữ có khuôn mặt thanh tú phục vụ sinh hoạt hàng ngày của Hứa Nguyên.
Tuy vậy mấy vị thiếu nữ này chỉ cần liếc nhìn qua là biết vừa mới được mua tới, thay đổi chút trang phục rồi đưa ngay tới đây. Dưới tai họa, rất nhiều người chỉ có thể bán vợ đợ con để mà sinh tồn.
Hứa Nguyên không cần.
Lúc bị từ chối, mấy thiếu nữ ưa nhìn này òa khóc sướt mướt không chịu rời đi.
Hứa Nguyên hiểu tâm lý các nàng, hiện tại ở huyện Thịnh Sơn, thứ không đáng giá nhất đại khái là mạng người.
Một đống lời nói tuôn ra nhưng vẫn không nghe, cuối cùng là dựa vào một chữ “Cút” mới khiến cho mấy thiếu nữ này thành thành thật thật mà ra ngoài.
Nhìn thấy hành động này, Hứa Hâm Dao nhìn Hứa Nguyên như là đang nhìn yêu quái.
Trong trí nhớ của nàng, cơ bản thì tam ca không có nữ là không vui, nhưng khi nhìn thoáng qua Nhiễm Thanh Mặc ngồi im lặng ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm mấy thiếu nữ kia, nàng bỗng bình thường trở lại.
Hứa Hâm Dao muốn thu lưu những người đáng thương này, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Điểm ấy khiến cho Hứa Nguyên rất hài lòng.
Vốn hắn cho rằng cái tâm thương hại của tứ muội muốn lan tràn ra ngoài, không nghĩ tới lại nhịn được.
Lòng tốt mù quáng thì không còn là lòng tốt, bọn họ chỉ là khách qua đường, nhất định phải rời đi, vậy tốt nhất là nên giao cho Vương giáo úy sắp xếp cho mấy nàng ấy.
Bữa tối nay Hứa Nguyên ăn rất vui vẻ, bởi vì mùi vị rất không tệ. Còn Hứa Hâm Dao thì chỉ ỉu xìu ăn vài miếng linh mễ, Nhiễm Thanh Mặc không có ăn, dường như trong lòng có tâm sự.
Ăn xong bữa tối, Hứa Nguyên ngay lập tức trở về trong phòng tu luyện, còn Hứa Hâm Dao và Nhiễm Thanh Mặc cùng thì thầm to nhỏ.
Hiệu suất tu luyện của Cửu Nguyên Bình Tức Quyết đại khái vào khoảng hai phần ba so với tu luyện bình thường, hơn nữa nếu không có nguyên tinh gia tốc, mà lại thời gian và tinh lực thì tốt nhất vẫn nên đả tọa tu luyện.
Bởi vì có sự tồn tại của yêu thú phi hành, sương mờ trên bầu trời vẫn không tản đi, đêm nay lại là một đêm không trăng.
Thu nạp nguyên khí tản mác nhập vào cơ thể, dẫn dắt dọc theo kinh mạch khô khan, một lần rồi lại một lần hoàn thành từng chu thiên.
Giờ mão một khắc, đêm khuya yên tĩnh, lần thứ hai tuần hoàn một cái chu thiên, “ba”một tiếng, Hứa Nguyên như nước chảy thành sông thuận lợi đột phá đến lục phẩm thiết thân, giống như trước kia không có bất kỳ bình cảnh nào.
Bởi vì bất đồng công pháp, coi như là sau khi Hứa Nguyên tiến vào thiết thân cảnh giới, thân thể của hắn cũng không đạt được hiệu quả mình đồng da sắt như những võ đồ bình thường khác.
Cúi mặt nhìn bàn tay của mình một chút, Hứa Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, thu hồi nguyên tinh, sửa sang lại mái tóc tung bay, xoay người nằm ngay xuống giường.
Cảm giác vui mừng khi tu vi mạnh lên một chút qua đi, Hứa Nguyên đã không có cách nào làm được hành động vĩ đại như trước kia là một tháng đột phá hai cảnh giới, tuy vậy cảm nhận được bản thân mạnh mẽ dần lên chung quy vẫn là điều tốt.
Lần này tổng lượng nguyên khí tăng lên hơn phân nửa, tai mắt cũng càng trở nên rõ ràng, dưới tình huống không vận chuyển công pháp, hiện giờ đại khái hắn đã có thể nghe được tiếng thì thầm của người khác cách đó hơn mười thước.
Tâm thần ngưng tụ, vận chuyển công pháp, cách qua một căn phòng Hứa Nguyên vẫn có thể nghe được tiếng tim đập của Hứa Hâm Dao đang say ngủ.
Hơi suy tư, Hứa Nguyên toàn lực vận chuyển nguyên khí, tiếp tục dò xét bên cạnh Hứa Hâm Dao.
Hắn muốn xem xem tảng băng lớn đang làm cái gì. Đêm nay nàng không tu luyện, vì nếu nàng tuy luyện, nguyên khí ở phụ cận nơi này đều bị nàng cướp sạch.
Sau mấy tức thời gian, không nhận ra cái gì.
Kể cả tiếng hít thở, hay tiếng tim đập đều không có.
Quả nhiên là không ngoài dự liệu, chỉ cần tu tới tứ phẩm dung thân, đại đa số tu giả đều sẽ học tập khống chế nhịp tim của mình để đề phòng bất cứ tình huống nào có thể xảy ra.
Nghĩ tới đây, Hứa Nguyên cũng đành buông tha, thở dài một hơi rồi tán đi công pháp, chậm rãi mở mắt ra.
Sau đó, hắn thấy được một bóng đen lẳng lặng đứng ở trên giường của hắn.
Đúng vậy, là đứng ở trên giường, không phải đứng ở bên giường.
Không khí đông cứng lại.
Không có ánh trăng, không có ánh đèn hoa văn, chỉ có lửa trại mịt mờ trên đường phố xa xa truyền đến một chút ánh sáng.
Bóng đen lẳng lặng đứng ở ngay sát eo của hắn, hai cái đùi ngọc thon dài rẽ sang mỗi bên một cái, đôi mắt thanh u từ trên cao nhìn chằm chằm vào hắn.
Hứa Nguyên bị dọa sợ.
Đêm hôm khuya khoắt, nhắm mắt lại, mở mắt ra, trên giường nhiều thêm một người.
Theo bản năng, hắn muốn dỡ bỏ cấm chế của tàn hồn thánh nhân để cầu viện, tuy vậy thông qua đôi mắt kia đã nhận được người đứng trên mình là ai.
Thở ra một hơi thật dài, tâm thần Hứa Nguyên thả lỏng xuống, cười nói:
“Nhiễm Thanh Mặc, đây là nàng nghịch...”