Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 319 - Chương 319 - Có Lời Gì Thì Từ Từ Nói

Chương 319 - Có lời gì thì từ từ nói
Chương 319 - Có lời gì thì từ từ nói

Nói được một nửa, ánh mắt Hứa Nguyên từ từ nhìn xuống, thấy trong tay đối phương đang cầm mặc kiếm.

Mặc kiếm không phản ra ánh sáng, nhưng nhìn đại khái hình dạng đen thùi lùi kia, hắn là không ở bên trong vỏ kiếm.

Nụ cười tắt ngấm, Hứa Nguyên khó nhọc nói hết nửa câu sau:

“... nghịch ngợm cái gì?”

Đây là ý làm sao?

Im lặng một lát.

“Khục... ta cảm thấy là có lời gì thì từ từ nói, trước tiên nàng...”

Hứa Nguyên nhìn lên người nàng, đôi mắt dần dần mở to, trong miệng vừa nói chuyện, trong đầu vừa nhanh chóng tự hỏi chính mình đã đắc tội với tảng băng này ở chỗ nào, nhưng ý niệm vừa mới bắt đầu vận chuyển...

“Vụttt!!”

Một tiếng ngân xẹt qua rất ngắn ngủi.

Bóng đen nhoáng lên một cái, Hứa Nguyên cảm thấy ngay được một bên má mát lạnh, ngay lập tức im lặng...

Tốt rồi, quả nhiên không có vỏ kiếm.

Bởi vì Mặc kiếm cắm ngay ở bên cạnh đầu hắn, xuyên qua chiếc gối, hàn ý đậm đặc tuôn ra trong nháy mắt.

Ngay lập tức, Hứa Nguyên nhìn thấy nàng đang đứng ở thắt lưng mình bắt đầu cử động chậm rãi, từng chút từng chút cúi người xuống, Mặc kiếm cũng từng li từng tí đâm xuyên thấu hoàn toàn chiếc gối, sau đó là đến giường gỗ.

Thời gian vào lúc này trở nên vô cùng chậm chạp mà trôi qua.

Hứa Nguyên giơ tay lên , nhưng ngay sau đó bị nàng tóm lại, đặt ở trên giường.

Muốn giãy dụa, nhưng vô vọng.

Khí lực của Nhiễm Thanh Mặc lớn hơn hắn rất nhiều, dù vận chuyển công pháp cũng vô ích.

Nhưng dần dần, Hứa Nguyên phát hiện ra có điều không thích hợp, bởi vì lực tay của nàng phát ra đang từng phần từng phần mà lớn mạnh.

Vào thời điểm nàng ngồi vào trên hông mình, rốt cuộc Hứa Nguyên nhịn không được mà nói: “Đau... Nhiễm Thanh Mặc, gãy tay... nhẹ nhẹ chút!”

Nhiễm Thanh Mặc hoàn hồn, đôi mắt thanh u chớp chớp trong bóng tối, một thoáng suy tư rồi nhẹ nhàng thả lỏng đôi tay, nhưng vẫn nắm lấy không buông.

Cảm giác đau đớn biết mất, Hứa Nguyên cũng dứt khoát không phản kháng nữa, ngửi từng làn hương thơm trên người nữ tử bay đến, mà hàn khí phát ra không ngừng từ Mặc kiếm mơ hồ bắt đầu đóng băng mọi thứ xung quanh.

Mà làm xong hết thảy những việc này, nàng đang ngồi trên người hắn bỗng nhiên im lặng, giống như là đang tự hỏi.

Ngay trong lúc này, hai người cứ cứng đơ như vậy.

Nhìn vào đôi mắt thanh u kia một hồi lâu, Hứa Nguyên cười cười:

“Đây là nàng muốn giết ta... hay là muốn ngủ cùng ta?”

“...”

Nữ tử hơi suy tư, sau đó nghiêm túc lắc đầu: “Đều không phải, ngươi... đã ói rồi”

“Nói cái gì?”

Nàng không nói tiếp.

Nhưng hương thơm dịu nhẹ như hoa lan vẫn nhẹ nhàng lướt qua gò má của hắn.

Không một chút tiếng động, đôi môi đỏ mọng của nàng êm ái chạm lên gương mặt của hắn.

Khi nàng ngẩng đầu lên, Hứa Nguyên ngước nhìn vào khuôn mặt, từ trong sâu thẳm đôi mắt của nàng hiện lên một chút mờ mịt mà chưa từng thấy bao giờ.

Im lặng trong giây lát, Hứa Nguyên dường như biết hiện tại mình phải làm cái gì.

Ngay sau đó.

“Onggg...”

Một tiếng kiếm rung động vang vọng khắp cả căn phòng.

Nửa khắc sau, đèn hoa văn trong sương phòng tối đen kia đã sáng lên, ánh sáng trắng phát ra chiếu rọi toàn bộ căn phòng.

Phía trước cái bàn, nửa thân trên Hứa Nguyên đang trần trụi ngồi ở trên ghế, Nhiễm Thanh Mặc mặt không có chút thay đổi nào thì ngồi ở đối diện, trên bàn có một thanh kiếm nhưng lúc này đã có vỏ kiếm.

Hứa Hâm Dao mặc áo ngủ, đang đứng sát bên cẩn thận bôi thuốc lên vết thương trên người Hứa Nguyên.

Một tiếng kiếm âm vang kia rất rõ ràng là đã đánh thức nàng. Mơ mơ màng màng đứng dậy nhìn qua, đã thấy nóc căn phòng sát vách bị kiếm khí đục ra một lỗ thủng. Sau một lúc ngây người, nàng lập tức chạy đến phòng bên đẩy cửa mà vào; rồi thấy ngay chiếc giường trong phòng đã sụp xuống, Nhiễm Thanh Mặc tay đang cầm kiếm cùng với tam ca ngã vào trong đống củi.

Trong phòng rất yên tĩnh, ai cũng không nói gì. Chỉ có Hứa Hâm Dao loay hoay với lọ thuốc cùng với tiếng xé băng gạc “xẹt xẹt”.

Từng cơn đau thấu tim từ lồng ngực truyền đến khiến lông mày Hứa Nguyên nhíu chặt, nhưng vẫn không lên tiếng.

Xương sườn hắn gãy hai cái, xương tay phỏng chừng cũng rạn ra rồi.

Đạo kiếm khí kia không chém vào hắn. Nếu mà chém vào hắn, vậy thì hiện tại Hứa Hâm Dao là đang đi đào mộ cho hắn, chứ không phải ngồi đây bôi thuốc.

Một bên cố chịu cơn đau, một bên Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vô tội của tảng băng lớn đang ngồi ở đối diện.

Sau khi Nhiễm Thanh Mặc hôn lên má hắn thì nhẹ nhàng bỏ tay ra, chuẩn bị đứng dậy.

Thịt đưa đến miệng có còn có thể thả đi hay sao? Đương nhiên là không, chắc chắn phải ăn cho sạch sẽ.

Hứa Nguyên nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Mộ tay đưa qua thắt lưng, một tay ôm lên sau gáy.

Sự thật đã chứng minh, thân thể nữ nhân có lạnh hơn băng đi chăng nữa thì vẫn là nóng hầm hập, nhất là đôi môi đỏ mọng và vòng eo khả ái. Đang chuẩn bị dùng bàn tay cảm nhận nhịp tim của tảng băng lớn...

Sau đó, sau đó tất nhiên không còn sau đó nữa...

Bình Luận (0)
Comment