Mã phu nghe vậy hơi sững sờ, bỗng nhiên vang lên giọng nói có chút chần chờ:
“Nơi này thì tiểu lão nhi có biết, thế nhưng...”
“Thế nhưng??”
“Cái vịnh đó gần sát bên tàu, chỗ đó tam giáo cửu lưu tương đối nhiều, rất loạn lạc. Hai vị cô nương bên kia sợ sẽ gặp phải phiền toái không đáng, hơn nữa còn phải mất phí bảo kê”
Hứa Nguyên liếc nhìn Nhiễm Thanh Mặc và Hứa Hâm Dao một cái, cười cười:
“Vậy à? Không sao, ngươi cứ đánh xe qua là được, cho ngươi thêm ba thành bạc trắng”
Mã phu nghe vậy thì cười khan hai tiếng, nhưng sau đó thanh âm trở nên cung kính hơn nhiều:
“Được rồi, ngại đợi thêm lát nữa, phỏng chừng chỉ cần gần nửa canh giờ nữa là đến”
Dứt lời, mã phu nhanh chóng đánh xe rẽ vào một bên nhánh đường cái, thẳng hướng phía nam thành đi tới vịnh Bình Thủy.
Vừa ra khỏi Xuyên Mã Trang (nơi giữ ngựa), nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài này, cảm nhận đầu tiên của Hứa Nguyên chính là một chữ “loạn”, so với hồi bé nhìn thấy nhà ga ở kiếp trước còn hỗn loạn hơn gấp trăm lần. Gào thét, chửi bậy, ẩu đả, nói năng lẫn lộn thành một mảnh, ồn ào đến cực điểm, thuyền chở khách lẫn thương thuyền lui lui tới tới nối liền không dứt, từng chiếc xe ngựa vận tải hàng hóa cỡ lớn từ trong bên cảng chạy ra cũng được phân luồn đi tới khắp các nơi trong thành thị, một đám xa phu kết bè kết đội ngồi xổm ở hai bên bến tàu đùa đùa cợt cợt; rồi còn có cả thương nhân, lữ khách, người bán hàng rong, trong đó Hứa Nguyên còn thấy được rất nhiều đệ tử tông môn đeo kiếm bên hông rảo bước mà đi.
Bên ngoài bến tày là một khu dân cư lụp xụp thấp bé san sát lại với nhau, hoặc có thể gọi là khu ổ chuột.
Từng khối kiến trúc dày đặc đan xen xoắn lại với nhau như bánh quai chèo. Lều bạt, nhà gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo, hoàn toàn không có ngay ngắn trật tự như trong cổng thành, vừa nhìn là có thể nhận ra nơi đây chưa từng tiến hành phân khu quy hoạch như thành thị.
Thẳng đường đi tới một đường hầm trong khu ổ chuột, dừng lại hỏi đường, rồi lại tiếp tục đi sâu vào phía trong.
Hứa Nguyên cảm thấy lối nhỏ này rất giống với những ngõ hẻm trong phim giang hồ hiệp khách, chật hẹp và vô cùng u ám.
Càng đi sâu vào trong, sự thật hiện ra càng chứng minh suy nghĩ của Hứa Nguyên là chính xác, bởi vì có thể ngẫu nhiên nhìn thấy vết máu loang lổ bám lên bùn đất hai bên đường.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng. Ở thời đại này, nếu mỗi ngày không bốc hơi đi vài người thì căn bản không tính là khu ổ chuột.
Có lẽ nguyên cớ hiện tại vẫn là ban ngày, hán tử nam nhân đều đi ra ngoài làm công, hai bên hẻm nhỏ chỉ lác đác một ít lão phụ hay phu nhân ngồi giặt giũ ở cửa hoặc tụ tập nói chuyện phiếm.
Thế nhưng những người này nhìn thấy ba người đội nón rộng vành cũng cảm thấy không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ hờ hững nhìn ba người Hứa Nguyên đi tới, rồi hững hờ nhìn ba người rời đi, sau đó đang làm gì thì tiếp tục làm việc đó. Người sống tại nơi này thì đại khái đều sinh ra và lớn lên ở khu ổ chuột, làm sao lại có thể chưa từng thấy giang hồ?
Rẽ qua mấy khúc cua, hẻm nhỏ đã hoàn toàn yên tĩnh lại, chỉ còn âm thanh của đế giày giẫm lên bùn đất.
Bỗng nhiên.
“Tam ca” – Hứa Hâm Dao dùng truyền âm gọi.
“Hả?”
Hứa Nguyên đi ở phía trước, hơi xoay đầu liếc mắt nhìn: “Làm sao?”
Hứa Hâm Dao hạ giọng hỏi: “Lúc trước không phải phụ thân nói là lần này chúng ta chỉ tới đàm phán uy hiếp hay sao?”
Hứa Nguyên cười cười: “Đương nhiên, lúc trước muội cũng nghe được mà, tạm thời phụ thân không có ý định chiến tranh”
Hứa Hâm Dao tiếp tục nói nhỏ: “Nhưng Nguyên Hạo đã xác định đặt chân ổn định ở nơi này”
Hứa Nguyên nhíu mày.
Nghe tứ muội hỏi câu này, thực sự là không ngốc.
Nếu muốn ẩn nấp, vậy thì đại khái Nguyên Hạo sẽ quyết định địa điểm hội quân ở vùng núi rừng hoang vu rộng lớn bên ngoài Vạn Tượng thành.
Còn nếu muốn chiêu đãi Hứa Nguyên, vị cấp trên bỗng nhiên nhảy dù xuống như thế này, mặc dù không ở câu lan cao cấp thì cũng phải tìm một khách sạn ra dáng một chút chứ?
Nguyên Hạo là người mà Hứa Ân Hạc tự mình thu nạp, không thể nào là một kẻ ngu xuẩn.
Nguyên nhân dừng chân ở địa phương này cũng rất đơn giản, nơi nào càng hỗn loạn, nơi đó càng dễ giấu người.
Ngừng lại một chút, Hứa Nguyên nhẹ giọng hỏi: “Muội cảm thấy làm như vậy là không ổn à?”
Hứa Hâm Dao có chút mông lung bất an: “Tam ca vừa mới nói rồi, Nguyên Hạo là người điên, giấu binh lực ở đây, chỉ sợ sẽ phát sinh phức tạp”
Hứa Nguyên gật đầu: “Muội đang lo hắn không tôn trọng mệnh lệnh của phụ thân? Vì tư dục mà động thủ trực tiếp với Vạn Tượng tông?”
“Ừ” – Hứa Hâm Dao gật đầu.
Hứa Nguyên khoát tay áo: “Không sao”
“Thế nhưng mà...”
“Được rồi, cho dù muội không tin vào Nguyên Hạo, người chưa từng gặp mặt kia, vậy cũng nên tin vào ánh mắt của phụ thân chứ?”
Hứa Nguyên lắc lắc đầu, nhìn xung quanh hẻm nhỏ u ám: “Ta cảm thấy Nguyên Hạo làm không sai”
“Hâm Dao”
“Có sự khác biệt rất lớn giữa việc chỉ đưa thanh kiếm ra để đàm phán với việc đặt thanh kiếm đó lên cổ đối phương rồi mới đàm phán!”
Im lặng một lúc lâu, Hứa Hâm Dao hạ giọng nhắc nhở:
“Nhưng trong thành có đại trận hộ thành”
Hứa Nguyên nhún vai: “Muội đừng hỏi ta, ta cũng không biết, lát nữa có thể hỏi thằng Nguyên Hạo”
“Được rồi”
Hai người không nói nữa, chỉ chuyên chú đi thẳng về phía trước, lại đi qua một ngã rẽ, ba người Hứa Nguyên đi tới một ngách nhỏ có chút cổ quái.