Ngày nhận được tin tức, Hứa Nguyên dẫn theo hai nữ tử đội nón rộng vành đi đến tạm biệt Vương giáo úy.
Thời điểm Vương giáo úy biết được tin tức này thì có phần kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ sau khi bóng hình của Hứa Nguyên biến mất trong màn sương mờ, hắn mới thi lễ thật sâu hướng về phía đó.
Bảy ngày sau, thành Vạn Tượng, cổng thành phía tây.
Một cỗ xe tầm thường do yêu thú kéo chạy trong đường cái quan rộng rãi. Bỗng nhiên, rèm xe ngựa bị người từ bên trong vén ra.
Hứa Nguyên xuyên qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Tường thành cao ngất, đường xá rộng rãi, đủ các loại người ra ra vào vào vô cùng nhốn nháo ở cửa thành. Mặc dù không so nổi với Tĩnh Giang, nhưng so với những quận thành bình thường khác thì cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều rất nhiều.
Cũng giống như những châu phủ phồn vinh khác, ở bên ngoài các cổng thành của Vạn Tượng thành đều thiết lập một trạm trung chuyển quy mô khá lớn dùng để phân luồng dòng người. Bởi vì ti thuế vụ muốn lọc ra thương đội để thu thuế, nên làm như vậy thì giúp hiệu suất tăng lên rất nhiều, đám đông được dẫn dắt ngay ngắn trật tự đi tới những cửa có công năng khác nhau.
Tuy rằng cần xếp hàng, nhưng với việc phân luồng khoa học thì thời gian cũng không lâu, vẻn vẹn chỉ một khắc đồng hồ, Hứa Nguyên cùng xe ngựa đã đi qua cổng thành, tiến vào trong Vạn Tượng thành.
Cỗ xe yêu thú không nhanh không chậm thong dong dạo qua phố xá sầm uất, Hứa Nguyên thoáng nhìn một vòng xung quanh rồi buông rèm xuống, cười nói:
“Thành Vạn Tượng thật là phồn hoa. Hy vọng người cầm quyền của Vạn Tượng tông cũng có thể thức thời một chút”
Hứa Hâm Dao và Nhiễm Thanh Mặc an tĩnh ngồi đối diện với nhau, thấy Hứa Nguyên không tiếp tục nhìn ngó, nhẹ giọng hỏi:
“Tam ca, hiện giờ huynh chuẩn bị làm như thế nào?”
Hứa Nguyên nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay, vẻ mặt trầm ngâm, hạ giọng nói:
“Nguyên Hạo mà phụ thân nhắc tới cũng đã đến, bây giờ chúng ta đi tìm hắn”
“Nguyên Hạo...”
Một tiếng thì thầm nỉ non vang lên.
Ánh mắt của Hứa Hâm Dao như có nét suy tư, tựa như đang lục tìm trong trí nhớ những ký ức có liên quan đến cái tên này.
Sau một hồi lâu, nàng nhìn về phía Hứa Nguyên, nhẹ giọng hỏi:
“Tam ca, vì sao Hâm Dao lại chưa bao giờ nghe đến tên của người này kể cả ở trong “Tuế hội” mỗi năm?”
Chi nhánh dưới quyền của Phủ Tướng Quốc rất đông đảo, tình báo, tiền tài, lương bổng, xưởng khí giới ... quá nhiều để có thể tụ hội lại với nhau. Trong đó, những quản sự hoặc người có cấp bậc cao thì mỗi ba năm phải vào Đế kinh để báo cáo một lần. Vốn ngày trước là ba năm một lần, nhưng mà bởi vì có những châu quận quá xa, đường xa ngang dọc rất phiền toái, vậy nên sau khi thế cục ổn định thì đổi thành ba năm một lần, thời gian khá đồng nhất với quan viên của triều đình vào kinh nhậm chức.
Ở khía cạnh nào đó khá tương đồng với cuộc họp thường niên của công ty.
Mà trong những người này, có không ít nhân vật quan trọng đều phải đến Phủ Tướng Quốc gặp mặt Hứa Ân Hạc.
Lúc còn nhỏ thì vô tri, chỉ cảm thấy rát náo nhiệt, nhưng dần dần thời gian trôi qua cũng lớn lên, rất nhiều chuyện đã được hiểu rõ.
Dòng suy nghĩ cứ thế trôi qua, Hứa Nguyên đảo mắt nhìn lại Hứa Hâm Dao:
“Phụ thân không chuẩn bị cho ngươi kế nghiệp, thủ hạ dưới tay ngoài sáng trong tối nhiều người như vậy, làm sao có thể cho muội biết mọi chuyện?”
Hứa Hâm Dao bĩu môi: “Vậy tam ca có biết không?”
“...”
Hứa Nguyên im lặng một lát rồi nhún nhún vai:
“Bây giờ đã biết”
Ngừng lại một chút, hắn nghiêng mắt nhìn về Nhiễm Thanh Mặc, sau đó không nhanh không chậm nói:
“Tuy vậy lúc trước người của Hắc Lân Vệ đã liên lạc với ta, nói rằng Nguyên Hạo này rất nguy hiểm”
“Nguy hiểm?”
“Nguy hiểm?”
Ánh mắt của Hứa Hâm Dao mang theo một tia khó hiểu.
Hứa Nguyên kết hợp cả trí nhớ từ kiếp trước với tin tức mới nhận được, hạ giọng nói:
“Hắn thích giết người”
Đôi mắt Hứa Hâm Dao trợn to.
Hứa Nguyên ngả mình đặt lưng vào tấm đệm thô ráp trong xe ngựa, nhẹ nhàng nói:
“Thời gian năm năm mà Huyền Thanh tông ở Hoài An châu liên hợp với Tương Vương để tạo phản, người này đi theo Trấn Tây Hầu tiến đề dẹp loạn. Kết quả là hắn giết sạch, kể cả quân tốt đầu hàng tay không tấc sắt, chặt hết đầu lại xếp thành kinh quan”
(Kinh quan: 京观: là một phương pháp xử lý xác của những kẻ bại trận trong chiến tranh. Sau chiến tranh, bên chiến thắng thu thập xác của bên bại trận và chất thành đống bên đường và dùng đất đắp lên, chủ yếu dùng để phô trương chiến công quân sự cho thế giới và thế hệ mai sau hoặc để cảnh báo kẻ thù.)
Hứa Hâm Dao hơi chần chờ, hỏi:
“Có phải bởi vì lương thảo không đủ, hay là không thể khống chế?”
Ngoại trừ quân đội trị an bình thường, bộ đội chính quy của Đại Viêm đều là võ đồ tu giả. Bất kể là triều đình hay là tông môn, cho dù loại quân này có buông bỏ khí giới giơ tay đầu hàng, nếu hơi không chú ý để có thể làm loạn quân doanh.
Hứa Nguyên lắc đầu: “Không phải, chỉ là hắn thích giết người mà thôi”
Hứa Hâm Dao trầm mặc một chút, thấp giọng hỏi:
“Nếu hắn thích giết chóc như vậy, vì sao không an bài hắn đi vào Vạn Hưng sơn mạch?”
“Hâm Dao”
Hứa Nguyên nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, nói rõ ràng từng chữ:
“Nguyên Hạo thích giết người, không phải là các sinh vật khác”
Trầm mặc.
Hứa Hâm Dao cau mày: “Vì cái gì?”
“Làm sao ta biết được vì sao?”
Hứa Nguyên nhún vai: “Đoán rằng chỉ là biến thái mà thôi. Nhưng mà loại biến thái này lại có năng lực lãnh binh rất mạnh. Haha, cũng chỉ có phụ thân mới dám dùng loại người này mà thôi”.
Hứa Hâm Dao không nói thêm nữa.
Hứa Nguyên thấy vậy cũng không nhiều lời, giơ tay gõ gõ vào thành xe ngựa.
“Cốc cốc!!”
Âm thanh giòn giã vang lên hai lần, cửa gỗ phía trước được kéo ra, ngay sau đó một giọng nói nam nhân có chút lấy lòng vang lên:
“Công tử, xin hỏi có chuyện gì sai bảo?”
Hứa Nguyên hỏi thẳng: “Ngươi có biết vịnh Bình Thủy không?”
Cỗ xe yêu thú này được mua lại của một thương nhân đang nghỉ ngơi ở một trạm dịch, cách thành Vạn Tượng hơn một trăm dặm. Vì để che dấu tai mắt người khác mà không mua hàng quá tốt, chỉ là loại trung bình, trong xe chỉ thiết lập một pháp trận cách âm, yêu thú kéo xe cũng chỉ là một con ngựa tai thỏ. Loại yêu mã này không thể được điều khiển bằng ý hồn, nên tiện thể cũng thuê một mã phu người bản địa.