Thấy phản ứng của đối phương, đại khái trong lòng hắn đã nắm chắc điều gì.
Đây là một người có bộ dáng khá trẻ tuổi tinh ranh, khoảng tầm hai mươi tám tuổi, mặt mày hết sức bình thường, giống như một hán tử làm nông bình thương.
“Trinh sát?”
Hứa Nguyên không nói nhảm, mở miệng ra là hỏi thẳng.
Loại cao thủ theo dõi giống như đối phương, vậy hẳn là địa đầu xà của bang phái bản địa, hoặc là trinh sát trong quân đội.
Nhìn vào năng lực tùy cơ ứng biến của đối phương, hơn phân nửa là thuộc dạng sau.
Nếu không phải dạng đó, vậy giết là được.
Nếu là bang phái địa đầu xà theo dõi bọn họ, nhất là dưới tình huống có Nhiễm Thanh Mặc và Hứa Hâm Dao đi cùng, đại khái không phải là muốn kết giao.
Phản ứng của người đàn ông rất bình tĩnh, chỉ ôm quyền nói:
“Công tử đến tìm Lang đầu?”
Hứa Nguyên biết đây là khẩu lệnh, cười nói: “Không phải, ta tới tìm Hầu tử”
Trầm mặc trong giây lát, nam nhân kia cung kính ôm quyền rồi quỳ xuống mặt đất: “Bái kiến Tam công tử”
Hứa Nguyên khoát tay áo: “Đứng lên đi, dẫn đường”
Nam tử kia nghe vậy thì ngay lập tức đứng dậy, đi nhanh hai bước, nhẹ giọng nói: “Tam công tử, Nguyên thống lĩnh chờ ngài đã lâu”
Dưới sự dẫn đường của nam nhân kia, ba người Hứa Nguyên đi qua vài mấy ngõ nhỏ rồi đến một đại viện có tường cao khoảng một người với tay, hai con sư tử đá rất có khí phách đứng ở hai bên đại môn, trên tường viện mơ hồ thấy được trận văn dao động.
Quả nhiên, địa phương nghèo đói hơn nữa cũng vẫn có người có tiền, nhưng có vẻ nơi này không phải là được mua lại.
Hứa Nguyên liếc mắt nhìn nam tử bên cạnh.
Nam tử thấy ánh mắt của Hứa Nguyên, hạ giọng giải thích: “Tam công tử, nơi này là phủ đệ của bang chủ Bình Thủy bang, ừm... Bình Thủy bang là bang phái lớn nhất vùng này, khống chế việc vận tải, đánh bạc và buôn bán da thịt ở bến tàu”.
Vừa dứt lời thì nhanh chóng ra gõ cửa ra hiệu.
Cửa viện mở ra, bước vào trong sân, trong lòng Hứa Nguyên bất giác có chút vui vẻ.
Phát động một cuộc chiến tranh cũng không phải là việc điều binh khiển tướng đơn giản như vậy. Tình báo, vật tư, tài lực vân vân đều cần làm đủ các công tác chuẩn bị.
Hứa Ân Hạc đưa ra quyết định, bên dưới bắt đầu vận chuyển làm việc, các chi nhanh thế lực trù tính rồi mới phối hợp với nhau.
Bình Thủy bang hẳn là thủ bút của Hắc Lân vệ dưới tay Lâu Cơ làm ra, không ngờ bọn họ cũng chôn xuống quân cờ trong thành Vạn Tượng.
Hứa Hâm Dao nhìn bốn phía, cũng đoán ra được điểm này, nhẹ giọng nói: “Tam ca, thống lĩnh Bình Thủy bang này hẳn là người của Hắc Lân vệ?”
“Chắc là vậy”
Hứa Nguyên gật đầu: “Xem ra người của Lâu Cơ a di còn có năng lực hơn so vởi tưởng tượng của ta”
Đối với người ngoài mà nói, khu ổ chuột vô cùng hỗn loạn, nhưng đối với người sinh ra và lớn lên ở đây thì cơ bản đều là hàng xóm láng giềng.
Bởi vì khu dân nghèo quá lớn, bên trong lại có rất nhiều “hạng mục” hấp dẫn du khách.
Đột ngột mà có hơn trăm người lạ mặt tới đây thì khả năng sẽ không khiến cho người khác chú ý; nhưng trong khoảng thời gian ngắn mà bỗng nhiên có nhiều hơn ngàn người lui tới, vậy không có khả năng địa đầu xà ở đây không phát hiện ra được.
Sở dĩ địa đầu xà có thể tồn tại, đại khái là có “trao đổi” với quan lại phía trên. Nhưng Vạn Tượng thành có tên là Vạn Tượng thì tất nhiên có ngàn tơ vạn sợi quan hệ với Vạn Tượng tông.
Trong những thời điểm căng thẳng như vậy, rất dễ gây ra phản ứng dây chuyền.
Hứa Hâm Dao gật đầu đồng ý: “Trách không được Nguyên Hạo lại có thể lén mang người vào”.
Nơi ở của bang chủ bang phải lớn nhất mặc dù kém xa phủ đệ Tướng quốc ở thành Tĩnh Giang, nhưng diện tích vẫn rất lớn.
Đi qua vài cái sân, một hàng người mới tiến vào được hậu đường nhà chủ nhân.
Nước chảy dưới cầu nhỏ, lầu mây gác nhã, con đường lát đá hướng thẳng tới phòng khách phía trước.
Bỗng nhiên, một nam nhân trung niên tóc nửa đen nửa trắng từ trong phòng khách đi ra ngoài cửa đứng đợi sẵn, trên mặt có một vết sẹo, sát ý như có như không ẩn hiện trên khuôn mặt.
Rất phù hợp với khí chất của lão đại hắc bang trong ấn tượng của Hứa Nguyên.
Trinh sát dẫn đường lập tức hạ giọng giới thiệu: “Tam công tử, người này chính là bang chủ Bình Thủy bang. Tiểu nhân xin lui xuống trước”.
“Ừ. Đi đi”
Hứa Nguyên gật gật đầu, dừng bước không tiếp tục đi, lẳng lặng nhìn đối phương tới gần.
“Bạch Chiếu, bái kiến Tam công tử”
Nam nhân trung niên đi tới gần, sau đó cũng không quỳ lạy mà cúi đầu ôm quyền hành lễ thật sâu.
Đây đại khái là sự khác biệt giữa Hắc Lân vệ và Hắc Lân quân.
Võ quán Thiên An không những dạy phương pháp tu luyện cho võ đồ, mà còn có thể bồi dưỡng ý thức tập thể và lòng trung thành của những người này, đó là trung thành với một mình Hứa Ân Hạc.
Phương pháp cụ thể thì do phụ tá phủ Tướng Quốc làm ra chi tiết, nhưng vô tri vô giác lại không khiến cho những học đồ này mâu thuẫn với nhau.
Mà sau khi rời khỏi Thiên An võ quán, tiến vào tập thể Hắc Lân quân lại càng thêm cẩn thận để tiến hành bồi dưỡng loại vô tri vô giác này.
Nhìn thấy dòng chính của phủ Tướng quốc, đại bộ phận sẽ quỳ xuống hành lễ.
Nhưng Hắc Lân vệ của Lâu Cơ thì lại khác biệt với Hắc Lân quân, đại đa số đều có chung mục tiêu và lợi ích, cùng với các thủ đoạn như uy hiếp tính mạng nếu như phản bội để trói chặt bọn họ lại với nhau.
Trò chơi lại hóa hiện thực, sau khi hiểu rõ những thứ này, Hứa Nguyên vẫn cảm thấy lão cha chính là một mãnh nhân thuần khiết từ trên trời rơi xuống.
Một nhân vật chính trong cốt truyện hoàn toàn khác với Tần Mặc.
Trách không được, đại bộ phận thời gian cái tên Hứa Trường Ca ở trước mặt Hứa Ân Hạc thì cái rắm cũng không dám thả một cái.
Một tiểu thế gia từ Tĩnh Giang thành, lại từng bước từng bước phát triển đến bây giờ trở thành bá chủ một phương.