Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 325 - Chương 325 - Người Câm Điếc?

Chương 325 - Người câm điếc?
Chương 325 - Người câm điếc?

Suy nghĩ có chút lan man, Hứa Nguyên nhìn vào nam nhân trung niên tóc nửa đen nửa trắng trước mặt, cười cười:

“Nguyên thống lĩnh ở đâu?”

“Nguyên thống lĩnh ở bên này”

Bạch Chiếu cũng nở nụ cười, ra dấu xin mời.

Hứa Nguyên cất bước đi đầu, Bạch Chiếu đi theo bên cạnh hắn.

Ngừng lại một chút, Hứa Nguyên nhìn vào những người hầu trong sân, nhẹ giọng hỏi:

“Những người này nhìn thấy chúng ta. Không có gì đáng ngại sao?”

Bạch Chiếu nghe thấy vậy liền nói: “Cũng không có gì đáng ngại, bọn họ là những người ở phụ cận nơi này, đều không biết chữ và câm điếc, hoặc là được tiểu nhân từ từ bồi dưỡng lên trở thành tâm phúc”.

“Người câm điếc?” – Hứa Nguyên kinh ngạc.

Bạch Chiếu rất là thẳng thắn, cười nói: “Có thể thu được chút tiếng tăm, hơn nữa lại không để lộ bí mật”.

Vừa đi, Hứa Nguyên vừa nhìn đối phương thật sâu, hỏi:

“Bình Thủy bang là do một mình ngươi phát triển?”

Bạch Chiếu khiêm tốn trả lời: “May mắn mà thôi, tiểu nhân có thể có ngày hôm nay thì không thể bỏ qua công lao của Dịch Thiên đại nhân nâng đỡ”.

Hứa Nguyên nhíu mày.

Dịch Thiên, một thủ hạ của Lâu Cơ a di, một Boss nhỏ trong giai đoạn đầu của con đường tà đạo trong thế giới Thương Nguyên.

Rất rõ ràng, người trước mặt này có địa vị không cao trong Hắc Lân vệ, không đủ tư cách để liên hệ trực tiếp với Lâu Cơ.

Nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc Hứa Nguyên rất thưởng thức đối phương, bởi vì hắn có thể cảm nhận được tu vi người trước mắt vẻn vẹn chỉ là một thất phẩm.

Một thất phẩm mà bốn mươi tuổi, vậy đại khái lúc còn trẻ khả năng sẽ càng yếu. Không có khả năng để Hắc Lân vệ rót quá nhiều tài nguyên vào những hạt giống tiện tay có thể vảy ra như thế này. Hơn nữa không có vũ lực, mà có thể phát triển tại đây một bang phái lớn đến như thế, vậy chỉ có thể dựa vào thủ đoạn.

Nghĩ tới đây, Hứa Nguyên nói: “Rất tốt”

Bạch Chiếu thấy hành động của đối phương, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó cung kính ôm quyền thấp giọng nói:

“Tạ ơn Tam công tử khen ngợi”

Hứa Nguyên lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, nhẹ giọng hỏi:

“Lần này Nguyên thống lĩnh mang bao nhiêu người vào trong thành?”

“Hơn ba ngàn năm trăm người”

Bạch Chiếu không chút nghĩ ngợi trả lời ngay.

Tuy rằng Nguyên thống lĩnh chỉ nói với hắn là Tam công tử sẽ đến, cũng không đề cập cụ thể rằng Tam công tử tới đây làm gì, nhưng dưới thế cục như hiện tại thì với thân phận cao quý của Tam công tử không có khả năng nhàn rỗi không có việc gì làm mà chạy đến đây chơi.

Cho nên, tất nhiên Tam công tử tới đây để tọa trấn.

Dù sao, hình như sắp có chiến tranh.

Nghe được con số ba ngàn năm trăm này, trong lòng Hứa Nguyên có chút kinh ngạc vì nhiều người như vậy, sau đó chợt nhíu mày:

“An trí như thế nào?”

“Đại bộ phận giấu ở vịnh Bình Thủy này, số còn lại được tiểu nhân sắp xếp tại các khách sạn trong thành. Hơn hai mươi năm qua tiểu nhân tích tích lũy lũy miễn cưỡng đủ dùng cho lần này”

Bạch Chiếu thành thật trả lời.

Hứa Nguyên nghe vậy thì há miệng, nhưng chưa kịp nói ra thì bỗng nhiên nhìn thấy một cô nương nhỏ tóc còn thắt bím chạy ra từ trong hậu viện, sau lưng còn có một vị nữ tử đang hoảng loạn chạy theo.

Bé gái nhỏ vừa chạy về phía Bạch Chiếu, vừa vui vẻ gọi to: “Phụ thân...”.

Bạch chiếu nhìn thấy cô bé, trên mặt lộ ra một vẻ từ ái, nhưng không có vội vàng nghênh đón mà trước tiên nhìn thoáng qua thăm dò Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên lắc đầu, ý bảo không có việc gì, Bạch Chiếu mới tiến nhanh về phía trước.

Hai cha con cười đùa, Bạch Chiếu dỗ con gái đi chỗ khác, sau đó mới trở lại bên cạnh Hứa Nguyên: “Già rồi mới sinh cô con gái, làm công tử chê cười”.

“Không sao”

Hứa Nguyên nhẹ cười, lên tiếng hỏi: “Không đưa thân quyến đi trước?”

“Quá nguy hiểm”

Bạch Chiếu lại thành thật trả lời.

Hứa Nguyên nhìn bóng lưng nữ tử đang ôm cô bé rời đi, hỏi:

“Hiện tại ở lại thành Vạn Tượng mới là nguy hiểm chứ?”

Đôi mắt Bạch Chiếu lộ vẻ ngưng trọng, nói:

“Không. Tam công tử, ý tiểu nhân nói đến kế hoạch. Thân phận tiểu nhân đặc thù, bình thường thân quyến đều ở trong phòng, có thể có người nhìn chằm chằm vào. Lúc này đưa bọn họ rời đi, nếu bị phát hiện có thể sẽ phá hư kế hoạch của Tướng quốc đại nhân”

Trầm mặc.

Hứa Nguyên híp mắt, lại một nữa đánh giá người đàn ông trung niên tóc bạc một nửa này.

Ba ngàn năm trăm Hắc Lân quân vào thành, mặc kệ có thật sự động thủ hay không thì vẫn là thanh kiếm có thể bày ra trên bàn đàm phán.

Nói cách khác, sau này trăm phần trăm Vạn Tượng tông sẽ tra xét.

Hiện giờ không bị phát hiện là bởi vì Vạn Tượng tông chưa nhìn ra dấu vết điều động quân đội quy mô lớn, tạm thời còn không có cảnh giác.

Còn thật muốn tra ra, đại khái sẽ điều tra được đến trên đầu Bình Thủy bang.

Tông môn mà muốn xử lý loại bang phái ngầm ở thành thị này, đó chính là nghiền chết một con kiến.

Tư duy đến đây, Hứa Nguyên giơ tay vỗ vỗ bả vai đối phương, nhưng không nói gì, im lặng tiến về phía trước.

Mà sau khi bị vỗ bả vai, Bạch Chiếu cũng im lặng đi theo. Tuy vậy, trong đôi mắt rũ xuống của hắn mang theo một ý cười không dễ bị phát hiện.

Đi tới trước một cái sân, Bạch Chiếu thi lễ với Hứa Nguyên lần nữa:

“Nguyên thống lĩnh ở bên trong, tiểu nhân cáo lui trước”

Hứa Nguyên gật đầu, nói:

“Ngươi sắp xếp cho hai người một đình viện”

Hắn không định để Hứa Hâm Dao tham dự vào lần thương nghị này.

Nhiễm Thanh Mặc không nói gì, chỉ lặng yên gật đầu.

Hứa Hâm Dao nghe vậy thì có chút phản đối:

“Tam ca, muội cũng...”

“Nghe lời!”

Bình Luận (0)
Comment