Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 332 - Chương 332 - Ta Quá Yếu

Chương 332 - Ta quá yếu
Chương 332 - Ta quá yếu

Đồng tử Hứa Hâm Dao co lại.

Hứa Nguyên tiếp tục nói: “Từ Hoàng Long nơi đó, bất kể đi đến huyện Thịnh Sơn hay Vạn Tượng thành thì khoảng cách đều quá gần. Hơn nữa thời gian tương xứng, nhân vật tương xứng, hơn nữa với loại tin tức này, ngươi thử nói xem loại trùng hợp như vậy bọn họ chắc sẽ không suy nghĩ sâu xa chứ?”

Nói đến dây, Hứa Nguyên cười cười không rõ ý tứ: “Đương nhiên, muội cũng có thể nói là những người kia mà muội kết giao đều là ngu xuẩn, sẽ không nghĩ nhiều như vậy”.

Hứa Hâm Dao trầm mặc.

Hứa Nguyên nhìn thẳng vào mắt nàng: “Hâm Dao, vừa rồi ta mới nói với muội là Nhị ca chết như thế nào”.

“Loại chuyện này cho dù là chỉ một khả năng cũng không cho phép tồn tại. Cho dù ta đồng ý, phụ thân cũng không đồng ý. Bởi vì nếu phát sinh, chắc chắn ta phải chết”

Thở dài, Hứa Nguyên nghiêng đầu nhìn bầu trời bên ngoài đình đài:

“Nếu mười năm sau, việc này có thể nói ra tùy tiện, bởi vì ta có tự tin khi đó tu vi vượt qua Hứa Trường Ca hiện tại, nhưng hiện tại thì không được. Ta quá yếu”

Hứa Trường An không phải là Hứa Ân Hạc thứ hai, bởi vì hắn đã chết.

Ở thế giới này, tu vi khong thể quyết định hết thảy, nhưng rất nhiều thứ nếu rời xa tu vi lại căn bản không thể thực hiện được.

Dứt lời, Hứa Hâm Dao im lặng thật lâu.

Hứa Nguyên trừng mắt nhìn một hồi, thấy vẫn như cũ không có trả lời, đành không tiếp tục khuyên bảo, thu hồi ánh mắt cầm lấy bát đũa, thấp giọng nói:

“Quên đi. Ăn cơm đã...”

“Hắn chết...”

“Cái gì?”

Hứa Nguyên đột nhiên sửng sốt, có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn về Hứa Hâm Dao.

Tay Hứa Hâm Dao trên đùi siết chặt, nâng mắt lên, đôi mắt có vài tia đỏ:

“Hắn chết. Muội không muốn Tam ca chết”

Lần này đến lượt Hứa Nguyên trầm mặc, ánh mắt có chút cổ quái.

Sửng sốt thật lâu, Hứa Nguyên bỗng nhiên giãn cơ mặt nở ra một nụ cười, giơ tay lau chút nước mắt sắp nhỏ thành giọt trên đôi mi Hứa Hâm Dao:

“Đừng khóc. Vừa rồi ta nói đùa với muội”

“Ta vừa rồi cũng không lừa hắn. Thực sự ta cũng chuẩn bị nói chuyện với phụ thân về chuyện đó, tuy rằng đại khái sẽ bị giam lỏng, nhưng ít nhất tính mạng không lo”

Nghe nói như vậy, thần sắc Hứa Hâm Dao biến hóa một chút, quay mặt đi cắn môi nói: “Tam ca, huynh chỉ biết trêu chọc muội thôi”

Hứa Nguyên thu tay lại, rót cho mình một ly trà thơm, chỉ chỉ vào mặt nạ da người khác đang đặt trên bàn:

“Mang lên đi, đừng để những người khác thấy được dung mạo của mình. Nếu không phỏng chừng lại có người phải chết”

“Biết”

Hứa Hâm Dao gật nhẹ đầu.

Làm xong những thứ này, Hứa Nguyên bỗng nhiên phát hiện Nhiễm Thanh Mặc ở bên cạnh vẫn đang nhìn hắn, tâm tình thật tốt, sát lại gần một chút, cười khẽ hỏi:

“Vẫn nhìn ta? Cái mặt nạ này đẹp không?”

Hương vị của nam tử tới gần, theo bản năng Nhiễm Thanh Mặc ngồi thẳng dậy, hơi lui về sau một chút, chăm chú nhìn trong giây lát rồi trả lời:

“Không đẹp bằng ngươi lúc trước”

“Hả?”

Hứa Nguyên nghi ngờ một tiếng, sau một thoáng trầm ngâm, giọng nói nghiêm túc:

“Quá không rõ ràng. Nàng miêu tả giúp ta xem lúc trước so với hiện tại thì đẹp hơn ở chỗ nào?”

Nhiễm Thanh Mặc nghe được giọng điệu nghiêm túc này, đôi mắt hơi ngưng tụ, cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, tựa hồ đang vơ vét toàn bộ ngôn ngữ ở trong đầu.

Mà lúc này, Hứa Hâm Dao liếc mắt một cái, đưa ngay ra một tấm gương đồng nói: “Tam ca đừng làm khó Thanh Mặc tỷ tỷ, tự mình xem đi”

“Chậc”

Hứa Nguyên chép miệng, trừng mắt nhìn Tứ muội một cái, nhưng cũng ngồi thẳng lưng lên tiện tay nhận lấy gương đồng rồi nhìn thoáng qua.

Một nam tử diện mạo thanh tú đập vào mắt, đưa tay sờ sờ không có cảm giác khác biệt gì.

So với khoa học kỹ thuật của kiếp trước thì tự nhiên hơn nhiều, hơn nữa còn mang lên liên tục được.

Công nghệ tu tiên giới thật tốt.

Suy tư một lát, Hứa Nguyên cười cười, ngước mắt nhìn Hứa Hâm Dao, lúc này đối phương cũng đã đeo mặt nạ.

Mặc dù có mặt nạ, nhưng khí chất dịu dàng lạnh nhạt trên người nàng vẫn không thể che giấu.

Hứa Nguyên nhìn đối phương, không nói gì.

Hứa Hâm Dao có chút kỳ quái, hỏi: “Tam ca, huynh nhìn chằm chằm vào muội làm gì?”

Hứa Nguyên chậm rãi đứng dậy, sau đó đáp: “Cao tầng của Vạn Tượng tông đã gặp muội, tuy rằng ý hồn nhìn không thấu cái mặt nạ này, nhưng khí chất quá giống”.

Hứa Hâm Dao sửng sốt, nhìn Hứa Nguyên đang đi tới gần rồi thấp giọng hỏi:

“Vậy phải làm sao bây giờ? Tìm người dịch dung hay sao?”

Hứa Nguyên đi tới phía sau tứ muội, vén mái tóc dài xõa vai của đối phương: “Hiện tại mặt đã hoàn thay đổi rồi, muội còn muốn dịch dung như thế nào? Sửa kiểu tóc cho muội là được rồi”.

“Kiểu tóc?” – Hứa Hâm Dao sửng sốt.

“Cho ta vài sợi dây buộc tóc” – Hứa Nguyên cười nói.

Ánh mắt Hứa Hâm Dao có chút khó hiểu, những vẫn đưa cho đối phương.

Hứa Nguyên thoáng nhớ lại, rồi vén mái tóc dài đen nhánh mượt mà của Hứa Hâm Dao lên, bắt đầu loay hoay.

Nhất thời, trong đình đài không còn tiếng động.

Nhiễm Thanh Mặc ngồi phía đối diện, ánh mắt có phần sâu kín nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên đang buộc tóc cho Hâm Dao.

Một khắc đồng hồ sau, Hứa Hâm Dao không chớp mắt nhìn chằm chằm vào chính mình có chút khác biệt trong gương, lập tức xoay tròng mắt nhìn chăm chú vào Hứa Nguyên cũng đang xuất hiện trong tấm gương, biểu tình có phần cổ quái:

“Tam ca, đây là kiểu tóc gì?”

“Kiểu tóc có thể thay đổi khí chất”

Bình Luận (0)
Comment