Cửa cổng đình viện bị gõ vang rất không đúng lúc.
Hứa Nguyên hít sâu một hơi, nhìn về phía cửa viện: “Ai?”
“Tam công tử, là tiểu nhân, Bạch Chiếu, tới đưa bữa tối cho công tử và hai vị tiểu thư”
Hứa Nguyên nhìn thoáng qua mặt trời vẫn còn treo cao trên bầu trời, ra hiệu hai nàng đội mũ rộng vành lên, phun ra một chữ, giọng điệu có phần lạnh lùng: “Vào”.
“Kẽo ket...”
Cửa viện bị đẩy ra, vang lên một tiếng rất nhỏ.
Vào cửa, Bạch Chiếu cẩn thận nhìn thoáng qua bên trong.
Hắn không để cấp dưới đến đưa đồ ăn, bởi vì hắn rất rõ ràng vị trí của mình.
Nhưng hình như hắn đến không đúng lúc.
Làm người trà trộn ở tầng lớp dưới đến mấy chục năm, tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng đã đủ để hắn nghe ra vừa rồi lời nói của Tam công tử có chút không vui.
Mà khi nhìn thấy nam tử xa lạ trong đình đài, Bạch Chiếu hơi sửng sốt, chợt thân thể bắt đầu run rẩy không thể khống chế được, mặc dù tố chất tâm lý hắn rất khá.
Sửng sốt một lát, Bạch Chiếu lặng lẽ đi tới trước mặt đình đài, cúi người đặt đồ ăn xuống: “Tam công tử, nếu không hài lòng xin tùy thời phân phó”
Hứa Nguyên khẽ gật đầu, hắn thấy vừa rồi đối phương run rẩy, thoáng thu liễm chút tâm tình bất mãn: “Ừ. Ngươi làm không tệ, đi xuống đi”.
Nghe được thanh âm xa lạ này, nắm tay Bạch Chiếu hơi siết chặt, ngay lập tức quỳ gối xuống trước mặt Hứa Nguyên, ôm quyền rồi dùng loại thanh âm cực kỳ nhanh chóng và trầm thấp nói ra:
“Tam công tử, tiểu nhân tới thành Vạn Tượng hai mươi chín năm, trung thành và tận tâm với Phủ Tướng Quốc, kính xin giữ lại một mạng cho thân quyến của tiểu nhân”
Hứa Nguyên có chút kinh ngạc nhìn Bạch Chiếu một cái, chợt trong lòng hiểu ra.
Tuy rằng bản thân hắn không coi chuyện này ra gì, nhưng hiện thực thì đối với Bạch Chiếu mà nói, hắn chính là nhất niệm vinh hoa, nhất niệm địa ngục.
Ngừng lại một chút, Hứa Nguyên khẽ cười an ủi: “Ngươi quấy rầy cũng không tính là gì, không cần lo lắng, đứng lên đi”.
Bạch Chiếu nghe nói như thế, bởi vì dùng sức ôm quyền mà thân thể khẽ run rẩy, nhưng không có đứng dậy mà ngay lập tức đập đầu xuống sàn đá “cộc” một tiếng: “Tam công tử giấu diếm thân phận tới nơi đây làm việc, tiểu nhân thân phận thấp hèn tất nhiên không đủ tư cách biết việc này. Mong rằng công tử buông tha cho thân quyến tiểu nhân, bọn họ không biết chút nào với chuyện này”.
Nghe nói như thế, Hứa Nguyên trầm mặc đặt tay lên bàn đá, ngón trỏ thon dài gõ gõ lên mặt bàn.
Hắn bỗng nhiên hiểu tường tận vì sao Bạch Chiếu nói vậy.
Người trung niên tóc nửa đen nửa trắng trước mặt nhất định sẽ chết.
Giống như ở kiếp trước, trong phim cũng diễn như vậy. Nhân vật chính sẽ ngẫu nhiên biết được sự tình mình không nên biết, cho nên sẽ có người muốn hắn chết.
Nhưng hiện thực không giống với trong phim. Hứa Ân Hạc cũng không phải đang diễn nhân vật phản diện. Bạch Chiếu này lại càng không phải là nhân vật chính.
Vậy hắn sẽ chết.
Thế nhưng như vậy mà người này cũng có thể quan sát được, hơn nữa trong thời gian rất ngắn lại có thể làm phản ứng qua việc Hứa Nguyên khoát tay áo.
“Được rồi, đứng lên đi. Hôm nay ta còn có việc muốn đi tìm phụ thân, sẽ nói một chút chuyện của ngươi, không cần lo lắng. Đi xuống đi”
Bạch Chiếu dùng tay áo cẩn thận lau sạch vết mau trên phiến đá, chậm rãi bò dậy: “ Bạch Chiếu, tạ đại ân của Tam công tử”
Dứt lời, Bạch Chiếu không nói gì nữa, rất thức thời mà dứt khoát rời khỏi đình viện này.
Bạch Chiếu đi rồi, trong đình viện lại yên tĩnh rất lâu.
Hứa Hâm Dao có chút không hiểu, hỏi:
“Tam ca, vì sao người này lại như vậy?”
Hứa Nguyên lườm lườm nàng một cái, thanh âm bình tĩnh:
“Không phải Bạch Chiếu đã nói rồi hay sao, hắn nhìn ra là ta giấu diếm thân phận”
Hô hấp Hứa Hâm Dao bỗng dưng trì trệ: “Huynh nói là Bạch Chiếu nhìn ra được phụ thân muốn bồi dưỡng huynh?”
“Đương nhiên không phải”
Hứa Nguyên cười cười, xua tay: “Hiện tại tin tức của hắn không đủ, chắc hẳn còn không biết. Thế nhưng nếu thật sự nổi lên chiến tranh ở Vạn Tượng thành, bằng vào trí tuệ của người này khẳng định sẽ nghĩ thông suốt, phụ thân sẽ không cho phép loại người này tồn tài”
Hứa Hâm Dao cắn cắn môi: “Tam ca... Người này có công đối với Phủ Tướng Quốc, cũng chỉ vì đã biết cho nên bị diệt khẩu?”
Hứa Nguyên nhìn nàng, gằn từng chữ: “Hắn chết. Hoặc. Ta chết. Chọn đi.”
Con ngươi đen nhánh của Hứa Hâm Dao hơi co rụt lại, đôi mắt mông lung dao động.
Hứa Nguyên không nhìn nàng nữa, nghiêng mắt nhìn Nhiễm Thanh Mặc, hỏi:
“Nhiễm Thanh Mặc. Hắn chết. Ta chết. Chọn”
“Hắn chết”
Nhiễm Thanh Mặc không cần nghĩ ngợi. Vừa nói vừa lấy tay cầm mặc kiếm. Đứng dậy.
Hứa Nguyên sửng sốt trong chớp mắt, chợt vội vàng giữ chặt lấy tay tảng băng lớn: “Nàng đừng nóng”
Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc có phần khó hiểu.
Giống như muốn hỏi, vừa rồi ý của ngươi không phải là bảo ta đi giết Bạch Chiếu hay sao?
Hứa Nguyên không nói gì, trừng mắt nhìn.
Nhiễm Thanh Mặc cũng nghi hoặc không nói gì. Trừng mắt nhìn lại.
Hứa Nguyên trở về chỗ ngồi.
Nhiễm Thanh Mặc cũng thành thật trở về chỗ ngồi.
Làm xong, Hứa Nguyên lại nhìn Hứa Hâm Dao: “Ta chết. Hắn ta chết. Chọn đi”
Nửa ngày sau Hứa Hâm Dao mới gian nan nói: “Tam ca, đây không phải chỉ có hai đề mục để chọn lấy một. Căn bản hắn ta không cần phải phản bội, hơn nữa người khác cũng không tin hắn”.
Hứa Nguyên gật đầu, hạ giọng nói: “Muội nói đúng, với thanh danh hiện tại của ta không đủ để cho thiên hạ tin tưởng lời nói của một thủ lĩnh bang phái. Nhưng Hâm Dao muội hình như đã quên một chuyện”.
“Chuyện gì?” – Hứa Hâm Dao.
Hứa Nguyên phun ra một câu: “Lúc trước, những bằng hữu kia của muội đã gặp qua ta. Bọn họ biết hiện tại ta là người như thế nào”