Hứa Hâm Dao lại vô cùng khó hiểu.
Hứa Trường Ca dương danh khắp thiên hạ, Hứa Trường An lại chỉ có một chút danh tiếng.
Hứa Nguyên thở dài, hỏi: “Hâm Dao, muội còn nhớ lúc trước nhị ca đang làm những gì chứ?”
Hứa Hâm Dao nghĩ nghĩ, nói: “Sau khi Nhị ca du lịch bên ngoài trở về, hình như vẫn luôn đi theo phụ thân”
Hứa Nguyên gật đầu: “Đúng vậy. Thời điểm hắn hồi phủ thì muội còn chưa trở về, ta vẫn luôn ở Đế kinh cho nên rất rõ ràng. Rất nhiều khách nhân trọng yếu, thậm chí Hoa Hồng lão gia tử và Lâu Cơ ai di đều do nhị ca phụ trách liên lạc...”
Hứa Hâm Dao nghe vậy đã hiểu ý tứ của Tam ca trước mặt:
“Ý Tam ca muốn nói là, phụ thân đang bồi dưỡng Nhị ca để tiếp quản việc của hắn?”
Hứa Nguyên nhớ tới bóng lưng luôn cầm cây gậy chắn trước mặt mình: “Dù sao thì từ nhỏ Nhị ca đã thích nhất là giảng đạo lý”
Dứt lời, im lặng một hồi lâu.
Nhiễm Thanh Mặc cắn môi, nhìn vào Hứa Nguyên muốn nói chút lời an ủi, nhưng không nói lên lời.
Hứa Nguyên lấy mặt nạ da người từ trong hộp ra: “Hiện tại tất cả mọi người đều hy vọng Phủ Tướng Quốc chúng ta suy sụp. Cho nên Nhị ca phải chết. Hắn vừa chết, trong nhà chúng ta không ai có thể tiếp nhận vị trí của phụ thân”
“Ngươi cũng rõ ràng cơ cấu của Phủ Tướng Quốc chúng ta, trên cơ bản là tất cả đều xoay xung quanh một người là phụ thân. Nếu vị trí của phụ thân không áp chế được phía dưới, rất dễ dàng dẫn đến sụp đổ”
“Không phải là còn có đại ca hay sao?”
Hứa Hâm Dao thấp giọng hỏi.
Trong ấn tượng của nàng, ngoại trừ Hứa Nguyên, hai người ca ca đều là không có gì không làm được.
Trong đầu Hứa Nguyên hiện lên bóng dáng của Hứa Trường Ca, lắc đầu phủ nhận: “Đại ca không làm được”
“Tuy rằng hắn có thể ngăn cản người phía dưới, nhưng tính cách hắn quá lạnh lùng, cũng không hiểu về ẩn nhẫn. Nhiều nhất hắn chỉ có thể trở thành người nối nghiệp cữu cữu. Nếu hắn tiếp nhận phủ Tướng Quốc, xác suất lớn nhất là chậm rãi suy sụp”
Đại khái đây chính là nguyên nhân lúc trước phụ thân không thể làm gì.
“Tông môn, thế gia, thậm chí là Thánh thượng trong Kim Loan điện, bọn họ đều muốn Nhị ca phải chết”
Thiên hạ không sợ Hứa Trường Ca. Thiên hạ sợ chính là phủ Tướng quốc lại xuất hiện một Hứa Ân Hạc thứ hai.
Dứt lời, Hứa Nguyên đeo mặt nạ da người lên mặt.
Tuy rằng hành động tặng mặt nạ da người nhìn như rất tùy ý, nhưng kết hợp với một ít tin tức biết được từ kiếp trước, Hứa Nguyên lại cảm nhận được sự bất đắc dĩ nồng đậm của Hứa Ân Hạc, thậm chí dần dần hiểu ra vì sao Phủ Tướng Quốc trong Thương Nguyên lại bị cốt truyện giết chết.
Thế gian đều là địch.
Ngay cả một đồng minh duy nhất là Hoàng tộc Triều đình cũng có thể là một tên phản bội.
Cái này còn đánh cái gì?
Đương nhiên tất cả cũng đều là tương đối.
Đại Viêm hoàng tộc có thể coi là ngang hàng đối đãi với Phủ Tướng Quốc, thậm chí càng sâu hơn.
Nhưng dù sao, nước không thể có hai chủ.
Hiện giờ tình huống của Phủ Tướng Quốc đã không thể hình dung như là một quân phiệt địa phương, mà là đại quân phiệt chiếm cứ lấy trái tim của Đại Viêm hoàng triều.
Chim hết rồi cung tên xếp xó. Thỏ chết rồi chó bị phanh thây.
Đối với người ngồi trên Kim loan bảo tọa kia, Phủ Tướng Quốc có thể lưỡng bại câu thương với tông môn, mới đúng là Phủ Tướng Quốc tốt nhất.
Sau khi chỉnh chỉnh lại mặt nạ trên mặt, ánh mắt Hứa Nguyên có chút thâm trầm, nhưng chợt nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hắn không phải là người thích phấn đấu.
Nếu mà hắn thích phấn đấu, vậy cũng sẽ không bởi vì thức đêm chơi game đến mức đột tử mà đến với thế giới này.
So với phấn đấu, hắn càng thích cuộc sống tùy ý mà an định.
Thế gian gọi như vậy là không có chí tiến thủ.
Dự định duy nhất của hắn chỉ có một cái.
Dựa vào tin tức trong kiếp trước trợ giúp Phủ Tướng Quốc thắng được trận chiến trong tương lai kia. Nếu muốn làm nhỏ, vậy hắn sẽ là một thế tử hoàn khố du sơn ngoạn thủy; nếu muốn làm lớn, vậy hắn trở thành một Vương gia nhàn tản.
Dù sao, ở kiếp trước trong Thương Nguyên, theo kịch bản thì những thứ nhằ vào Tướng quốc đều giết đến thái quá.
Cho dù lúc biết Giám Thiên các đang ẩn mình trong bóng tối, tính toán của Hứa Nguyên vẫn không thay đổi, bởi vì Giám Thiên các vô hại đối với toàn cục.
Hai là nếu lực lượng thật sự rất mạnh thì cần gì phải giấu giấu diếm diếm, về phần năng lực dự đoán tương lai...
Hắn là người không thể đoán, mà hắn lại còn là đích hệ Phủ Tướng Quốc, việc hắn làm có thể ảnh hưởng trực tiếp đến Hứa Ân Hạc. Do đó làm cho tương lai của toàn bộ Phủ Tướng Quốc cũng không thể đoán.
Thế nhưng hiện tại hắn đột nhiên phát hiện dường như tình hình so còn tệ hại hơn so với trong tưởng tượng.
Bởi vì, quyết định này của Hứa Ân Hạc giống như là muốn hắn đi làm trâu bò...
“Tam ca...”
Đang suy tư, bỗng nhiên Hứa Nguyên nghe được một tiếng gọi nhe, ngoảnh lại, hắn thấy được ánh mắt lo lắng của Hứa Hâm Dao.
Hứa Hâm Dao thăm dò thần sắc thâm trầm như biển của Hứa Nguyên, hỏi:
“Phụ thân muốn cho huynh kế thừa Phủ Tướng Quốc, chẳng lẽ không phải là một chuyện tốt hay sao?”
Hứa Nguyên lắc đầu, chuẩn bị giải thích, nhưng lời nói sắp phun ra khỏi miệng thì đành nuốt xuống, thở dài một hơi, cười nói:
“Đúng là một chuyện tốt, chỉ là ta chưa chuẩn bị sẵn sàng thôi. Quyền lực này quá lớn, trước kia không dám nghĩ đến”
Giọng nói của hắn bởi vì mang chiếc mặt nạ này mà thoáng phát sinh một ít biến hóa.
“Thật sự như vậy?”
Hứa Hâm Dao có chút bất an.
Hứa Nguyên hỏi ngược lại: “Ngoại trừ cái này thì còn có thể bởi vì cái gì?”
Hứa Hâm Dao lắc đầu: “Không biết”
“Hứa Nguyên, không thể cho ta biết sao?”
Bỗng nhiên Nhiễm Thanh Mặc xen ngang, bất ngờ nói thêm: “Ta có thể đi ra ngoài”
Hứa Nguyên nghe vậy, chuyển mắt sang nhìn Nhiễm Thanh Mặc, nói:
“Ta đã nói, nàng là đặc thù. Nếu không muốn nói cho nàng biết, vậy ngay từ đầu cũng sẽ không nhắc đến chuyện này ở đây”
Đôi mắt thanh u của Nhiễm Thanh Mặc vẫn bình thản như cũ, nhưng trong nháy mắt con tim bỗng nhanh hơn một nhịp.
Mà đúng lúc này.
“Cốc cốc cốc”