Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 329 - Chương 329 - Đừng Gãy Quá Sớm

Chương 329 - Đừng gãy quá sớm
Chương 329 - Đừng gãy quá sớm

Nói xong, Hứa Ân Hạc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Đế kinh xa xa. Nguyên Hạo tự mình lấy ra một thanh trường đao từ trong Tu Di Giới, khẽ vuốt thân đao, nhỏ giọng nói nhỏ:

“Hy vọng thanh đao này có thể dùng lâu một chút. Đừng gãy quá sớm...”

Khi Hứa Nguyên trở về đình viện mà Bạch Chiếu chuẩn bị sẵn cho ba người họ, Hứa Hâm Dao cùng Nhiễm Thanh Mặc đang ngồi trước đình đài nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Nhưng khi nhìn thấy cửa cổng bị Hứa Nguyên đẩy ra, Hứa Hâm Dao lập tức ngừng nói, giống như là không muốn cho hắn nghe thấy.

Hứa Nguyên vừa đi vừa cười hỏi: “Đang nói chuyện gì đấy?”

Hứa Hâm Dao đứng dậy, cong mắt lên cười: “Chuyện khuê phòng của nữ nhân, Tam ca cũng muốn biết?”

“Muốn”

Đi tới gần, Hứa Nguyên tùy ý ngồi xuống, đặt cái hộp chứa mặt nạ da người ở trên bàn, cười ha hả nói:

“Đương nhiên muốn, Nhiễm Thanh Mặc, vừa rồi nói chuyện gì?”

Nhiễm Thanh Mặc thu hồi thần sắc nửa hiểu nửa không, thoáng do dự sau lại lắc đầu nói:

“Hứa Hâm Dao nói với ta, việc này không thể nói cho ngươi”

“Hả”

Hứa Nguyên nhíu mày, vừa cười vừa nói: “Chuyện gì thần thần bí bí như vậy?”

“Khục”

Bỗng nhiễn Hứa Hâm Dao hắng giọng cắt ngang, chuyển đề tài, híp mắt cười nói:

“Tam ca, trong hộp này là cái gì?”

Hứa Nguyên cũng không miệt mài theo đuổi xem hai nữ nhân vừa rồi nói cái gì, trong lòng nói một câu với tàn hồn thánh nhân “Phong bế ngươi lại một hồi”, sau đó thuận tay phong cấm ngũ giác của tàn hồn thánh nhân.

Mở hộp ra, hắn hạ giọng nói: “Mặt nạ da người, ta và ngươi mỗi người một cái, khi đi đàm phán thì mang theo”

“Cái gì”

Hứa Hâm Dao nhìn vào hai ngăn trong hộp, ánh mắt có phần kinh ngạc:

“Mang mặt nạ?”

Hứa Nguyên cầm lấy tách trà trên bàn đá, rót cho mình một chén, uống một hơi cạn sạch rồi mới nói:

“Ý của phụ thân”

Hứa Hâm Dao nghe vậy lộ ra vẻ suy tư trong mắt, sau đó chợt hỏi:

“Vì sao?”

Hứa Nguyên đặt chén trà xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên bàn đá, không trả lời ngay mà tiếp tục nói:

“Ngoài ra phụ thân còn giao quyền chỉ huy bốn vạn Hắc Lân quân cho ta. Hơn nữa, theo ý tứ của Nguyên Hạo, chỉ cần ta nguyện ý thì có thể ra lệnh vô điều kiện cho hắn trực tiếp tiêu diệt Vạn Tượng tông”

“...”

Nhiễm Thanh Mặc chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc.

Hứa Hâm Dao thì nhíu mày, hạ giọng hỏi: “Tam ca, huynh nói cho muội biết việc này để làm gì?”

Nàng không cho rằng Tam ca trước mặt nói cho nàng việc này là để trưng cầu ý kiến của nàng.

Hứa Nguyên thở một hơi dài, nói:

“Ta muốn hỏi ngươi, nhị ca chết đi đến cùng là xảy ra chuyện gì?”

Trong các tình tiết của Thương Nguyên, Nhị công tử phủ Tướng quốc Hứa Trường An vẫn chưa từng xuất hiện. Bởi vậy Hứa Nguyên không thể từ đó biết được bất cứ tin tức hữu dụng nào.

Mà đời này tin tức có liên quan đến việc nhị ca qua đời, cũng chỉ là một ngày nào đó đang lúc ăn chơi đàng điếm ở câu lan, đột nhiên nhận được tin nhị ca qua đời, bắt hắn mau chóng về phủ.

Lúc trước, căn bản hoàn khố như hắn không có khả năng tiếp xúc đến những chuyện này, nhưng Hứa Hâm Dao lúc ấy đã thành tài hồi phủ, bằng vào địa vị ngày đó của nàng, chắc hẳn sẽ biết một ít tin tức.

Nghe được những lời nhắc đến Nhị ca, Hứa Hâm Dao sửng sốt, đôi mắt long lanh chợt ảm đạm trong giây lát, có chút khó hiểu hỏi:

“Tự dưng Tam ca hỏi những việc này làm gì?”

Hứa Nguyên không trả lời, chỉ nói: “Trong lòng ta có chút suy đoán, cho nên muốn hỏi một chút”

Hứa Hâm Dao thoáng trầm ngâm, hạ giọng nói:

“Chuyện này, lúc trước đại ca có hỏi phụ thân, nhưng phụ thân không có nói thêm cái gì, chỉ nói là việc này phải trách bản thân hắn. Đại ca tiếp tục truy hỏi, nhưng tựa như phụ thân đột ngột tức giận, sau đó đại ca đi ngay ra khỏi phủ”

Hứa Nguyên nghe vậy, hai hàng lông mày dần dần nhíu lại từng chút một: “Hứa Trường Ca đi làm gì?”

Hứa Hâm Dao lắc đầu: “Không rõ lắm”

Hứa Nguyên tiếp tục hỏi: “Muội xác định là lúc trước bởi vì đại ca truy hỏi mà khiến phụ thân tức giận?”

Hứa Hâm Dao cẩn thận suy nghĩ một chút, hạ giọng nói nhỏ:

“Cũng không hẳn là tức giận, chỉ là giọng nói rất nghiêm nghị”

Dứt lời, Hứa Hâm Dao nhìn thấy sắc mặt trở nên phức tạp, nhẹ nhàng hòi: “Tam ca, việc Nhị ca chết có quan hệ gì với chuyện này?”

“Không có”

Giọng điệu Hứa Nguyên mông lung: “Thế nhưng đại khái ta biết người hạ thủ với nhị ca là ai”

Hứa Hâm Dao nghe vậy, đôi mắt mở lớn kinh ngạc, bàn tay ngọc bỗng nhiên siết chặt:

“Là ai?”

“Tất cả mọi người”

“Hả?”

Hứa Nguyên hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn vào mặt nạ da người trên bàn, nói gằn từng chữ:

“Ngoài trừ Phủ Tướng Quốc chúng ta. Tất – Cả - Mọi – Người!”

Hứa Hâm Dao nghe được những lời này, trong đôi mắt lại càng nồng đậm sự khó hiểu:

“Tất cả mọi người?”

Hứa Nguyên cúi đầu nhìn bàn tay mình: “Cái chết của nhị ca, đại khái là bởi vì hắn phong mang quá thịnh”

Trong mắt Hứa Hâm Dao vẫn tiếp tục tăng lên nghi hoặc:

“Phong mang quá thịnh? Nhưng không phải là đại ca càng thịnh hơn hay sao?”

“Hứa Trường Ca?”

Hứa Nguyên tựa vào ghế gỗ sau lưng:

“Hứa Trường Ca tu vi quá cao, mười năm trước đã là Nguyên sơ. Người nhà như chúng ta cũng không rõ ràng lắm tu vi hiện tại của hắn là gì, nhưng người ngoài muốn giết hắn ít nhất phải có hai ba Thuế phàm cảnh mới có thể xem như ổn thỏa”

“Hơn nữa, Hâm Dao, so với đại ca thì thực ra những người ngoài kia càng sợ nhị ca hơn”

Bình Luận (0)
Comment