Nguyên Hạo thu lại ánh mắt vừa rồi, hai tai giơ lên: “Tam công tử yên tâm”
Hứa Nguyên nhíu mày: “Như vậy là, ngươi đi theo gia phụ là bởi vì hắn có thể cho ngươi thứ ngươi muốn?”
Nguyên Hạo nghe vậy, ngước mắt lên, trong đầu hiện lên thân ảnh kia.
Phòng giam ẩm ướt âm u, đôi mắt bình thản từ trên cao nhìn xuống, ném một thanh bảo đao tới trước mặt hắn, cùng với câu nói kia:
“Trở thành đao của ta, ta cho ngươi thứ ngươi muốn!”
Ngây người trong giây lát, Nguyên Hạo cười cười, trả lời lập lờ nước đôi:
“Năm đó, giết tù binh ảnh hưởng tới bình định đại cục, theo luật là phải trảm. Thế nhưng Tướng quốc đại nhân cứu ta”
“Ồ. Là như vậy sao...”
Hứa Nguyên nỉ non một tiếng, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Nguyên Hạo mang theo một chút thương hại không thể nhận ra.
Mười sáu mười bảy tuổi đã kiến công lập trạng trên chiến trường, ngày sau có thể phong hầu phong tướng.
Nhưng hiện tại, coi như là ngày sau công lao của hắn có lớn hơn nữa, Hứa Ân Hạc cũng không có khả năng để hắn sống đến ngày luận công ban thưởng.
Coi như tất cả đều thuận lợi, Nguyên Hạo đều phải chết vào đêm trước ngày thắng lợi.
Người động thủ có lẽ là địch nhân, cũng có thể là người một nhà.
Ngay khi nhìn thấy ánh mắt của Hứa Nguyên, Nguyên Hạo nhếch miệng cười ngay:
“Tam công tử, không cần nhìn ta như vậy. Kẻ giết người chắc chắn phải bị người giết. Người như ta làm sao có khả năng chết già?”
Hứa Nguyên trầm mặc một chút, ánh mắt rất nghiêm túc:
“Vậy mà ngươi nhìn rất thấu đáo”
“Tính cách nó như thế” – Nguyên Hạo.
Hứa Nguyên cười khẽ một tiếng:
“Được rồi, nếu có thể thì đưa tin tức cụ thể của Vạn Tượng tông cho ta”
Dứt lời, Hứa Nguyên đi thẳng ra bên ngoài đình đài.
“Đây là tất nhiên”
Nguyên Hạo đồng ý, dừng lại một chút rồi bỗng nhiên gọi Hứa Nguyên lại:
“Tam công tử, xin chờ một chút”
Hứa Nguyên dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại.
Hứa Nguyên lấy ra từ trong Tu Di Giới chứa vật tư quân dụng một cái hộp rồi ném tới.
Hứa Nguyên đưa tay đón.
Dài nửa xích, cảm nhận giống như kim loại, nhìn qua là biết hàng cao cấp.
Hứa Nguyên nhẹ giọng hỏi: “Đây là cái gì?”
Nguyên Hạo nhún nhún vai: “Hắc Lân vệ nhớ ta mang đến cho ngài. Hình như là mặt nạ da người mới được Cách Vật viện chế tạo. Nói là ngài và Tứ tiểu thư khi đi đàm phán thì mang cái này vào”
Hứa Nguyên im lặng trong giây lát:
“Mang theo cái này? Đây là ý của phụ thân ta?”
Nguyên Hạo hơi suy tư, sau đó gật đầu:
“Chắc hẳn là vậy. Dù sao Hắc Lân vệ cũng không có tư cách quản chuyện này”
Đứng tại chỗ suy tư một hồi, Hứa Nguyên gật gật đầu: “Được. Ta đã biết”
Nguyên Hạo đứng từ xa xa chắp tay: “Tam công tử đi thong thả. Không tiễn”
Hứa Nguyên xua tay, thu cái hộp vào trong Tu Di Giới, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Nhìn cửa viện đóng lại, ánh mắt Nguyên Hạo sâu kín nhìn chằm chằm vào nơi đó trong giây lát, sau đó trầm mặc trở lại ghế ngồi. Cầm lên bầu rượu, chuẩn bị rót đầy, lại phát hiện đã trống không. Hắn nở nụ cười, xoay đầu nhìn thoáng qua phương hướng của Đế kinh...
Ánh lửa chập chờn, địa lao u ám.
“Cho ta thứ ta muốn?”
Gông xiềng dành riêng cho tu giả xuyên thấu xương tì bà, Nguyên Hạo ngồi phịch xuống dưới mặt đất, khuôn mặt ẩn giấu trong bóng tối nhìn vào nam tử trung niên trước mặt, cúi đầu nở nụ cười:
“Tể tướng đại nhân, ngài biết tôi muốn gì không?”
“Giết người. Giết người quy mô lớn”
Giọng nói trầm thấp trả lời hắn không có chút gợn sóng.
Nguyên Hạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình thản của đối phương:
“Nếu ngài biết, loại người điên giống như ta mà cũng dám dùng?”
“Ngươi không giết dân thường” – Hứa Ân Hạc.
“Ha ha!”
Nguyên Hạo cười hai tiếng, tiếng cười có vẻ châm chọc:
“Hứa Ân Hạc, ta không giết bình dân, là bởi vì nếu đại quy mô giết chóc như vậy, bên trên không có người chống đỡ thì không giấu được. Không phải vì lòng thương hại”
“Ta biết”
Hứa Ân Hạc cũng không để ý đối phương cười cợt:
“Ít nhất vẫn hiểu được sự sợ hãi”
Đôi mắt Nguyên Hạo ngưng trọng, nắm tay hơi siết:
“Sợ hãi? Ngươi cảm thấy loại như ta sẽ sợ chết? Tể tướng đại nhân, cái ta sợ là về sau không giết thêm được nhiều người nữa”
“Cũng giống nhau”
Yên tĩnh.
Nguyên Hạo hít một hơi thật sâu, hỏi: “Vậy dựa vào cái gì mà ta phải tin ngài?”
Hứa Ân Hạc bình thản đáp: “Làm đao, tất nhiên là để giết người”
“Giết ai”
Thanh âm Nguyên Hạo có chút khàn khàn: “Chỉ giết một hai người thì cũng không có ý nghĩa”
Hứa Ân Hạc im lặng nhìn đối phương, rồi phun ra hai chữ:
“Tông môn”
“Cái gì?”
Nguyên Hạo ngay lập tức sửng sốt, trong đôi mắt bất giác hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Hứa Ân Hạc cũng không lặp lại lời vừa rồi, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn.
Trong giây lát, địa lao u ám chỉ còn lại ánh lửa chập chờn.
Nhìn nhau một hồi lâu, trái tim Nguyên Hạo đập càng lúc càng nhanh. Hắn nhìn nam nhân đối diện, cuối cùng còn nhếch miệng cười:
“Hứa Ân Hạc, ngài là người điên. Còn điên hơn cả ta. Dưới tay ta nhiều nhất cũng không quá vạn người, còn người ngài muốn giết đâu chỉ ngàn vạn!”
Hứa Ân Hạc không để ý tới lời nói của đối phương, chỉ nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của đối phương, hỏi:
“Cho nên, câu trả lời của ngươi là?”