Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 327 - Chương 327 - Tam Công Tử Toàn Quyền Quyết Định

Chương 327 - Tam công tử toàn quyền quyết định
Chương 327 - Tam công tử toàn quyền quyết định

“Bạch Chiếu ở nơi này ít cũng đã ba mươi năm, trông cậy vào một người độc lập hoạt động ở bên ngoài giữ vững lòng trung thành, Nguyên thống lĩnh cảm thấy như vậy có thực tế không?”

Nguyên Hạo không nói tiếp. Lời này thì Hứa Nguyên có thể nói tùy tiện, nhưng hắn không có cách nào tùy tiện như vậy được.

Hứa Nguyên cũng nhận ra được điểm này, rót đầy một chén rượu vàng, nâng chén cười nói:

“Mười năm trước thì Bạch Chiếu đã phát triển Bình Thủy bang ở thành Vạn Tượng đến mức tối đa. Có làm lớn hơn nữa thì bất kể là quan phủ hay Vạn Tượng tông đều sẽ động thủ với hắn. Muốn leo lên là chuyện tốt, dùng thân quyến để đánh bạc cũng là một loại quyết đoán. Tu vi của hắn khiến nhất định hắn không dám phản bội. Thời điểm Nguyên thống lĩnh rút lui, có thể mang hắn đi theo”.

Chạm cốc. Uống cạn.

Trầm mặc trong giây lát, Hứa Nguyên hỏi: “Được rồi, nói kế hoạch đi”

Bàn tay đầy bết chai sạn của Nguyên Hạo gõ gõ nhẹ vào bàn đá, không có trả lời mà trước tiên hỏi: “Tam công tử, ý nghĩ của ngài là như thế nào?”

“Suy nghĩ của ta?”

Hứa Nguyên hơi kinh ngạc, xem ra Nguyên Hạo tuy rằng thích giết người, nhưng giác ngộ chính trị dường như rất cao. Dừng lại một chút, Hứa Nguyên hỏi ngược lại: “Gia phụ hắn đưa ra mệnh lệnh gì cho ngươi?”

Nguyên Hạo nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên, phun ra một câu:

“Tướng quốc đại nhân nói, việc này do Tam công tử toàn quyền quyết định”

Hứa Nguyên nghe vậy thì sửng sốt, theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng về phía sơn môn Vạn Tượng tông rồi quay đầu nhìn lại có chút mơ hồ hỏi:

“Lời này có ý gì?”

Nguyên Hạo nhẹ giọng trả lời: “Nghĩa đen”

“Sơn môn Vạn Tượng tông ở bên cạnh thác Đoạn Hải, tiếp giáp với Vạn Tượng thành. Nếu Tam công tử chỉ muốn uy hiếp đơn giản, ta sẽ ở bên ngoài thành kết trận làm thế công thành. Nếu Tam công tử muốn cho Vạn Tượng tông một chút giáo huấn, ta có thể phá thành Vạn Tượng. Nếu là Tam công tử muốn diệt tông...”

Nói đến đây, Nguyên Hạo nở nụ cười rất tươi sáng trong trẻo:

“Ta có thể khiến Vạn Tượng tông gà chó cũng không tha”

“Đây là ý tứ của Tướng quốc đại nhân!”

Đầu óc Hứa Nguyên thoáng khựng lại.

Đây là tình huống gì?

Lúc trước ý tứ trong thông tin cần không phải là để cho hắn tới đây đàm phán hay sao?

Việc này hắn đã quen, ở kiếp trước cũng đã từng cùng mấy lão đầu trong công ty hội đàm với công ty khác.

Hôm nay vừa chiếm cứ đại nghĩa, vừa có vũ lực uy hiếp. Chỉ cần là người thì không có khả năng đàm phán không nổi.

Nhưng hiện tại Nguyên Hạo nói ra ý tứ này, giống như hiện tại hắn trở thành tư lệnh một quân?

Không sợ hắn chơi cho hỏng hay sao?

Tướng quốc lão cha gia tăng cường độ cho hắn đúng không?

Hít một hơi thật sâu, Hứa Nguyên cũng không nói chuyện ngay mà lại rót cho mình một chén rượu vàng, uống một hơi cạn sạch.

Trong đình đài an tĩnh, Nguyên Hạo cũng yên lặng chờ đợi mệnh lệnh của Hứa Nguyên. Còn Hứa Nguyên thì vẫn từng ly từng ly nâng chén rượu vàng kém ngon uống rồi lại uống.

Một bầu rượu ấm cũng đã cạn, Hứa Nguyên thở ra một ngụm trọc khí, thấp giọng nở nụ cười: “Nguyên thống lĩnh, dường như ngươi rất hy vọng ta lựa chọn vế sau cùng”

Nguyên Hạo mỉm cười, không chút giấu diếm nói:

“Đương nhiên là như thế. Cơ hội đồ tông thường rất hiếm có”

Hứa Nguyên chậm rãi đứng dậy, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, giọng nói rất nhẹ nhàng:

“Nếu như cần thiết, ta đảm bảo sẽ cho ngươi có cơ hội làm như vậy”

Nguyên Hạo liếm liếm môi, nhếch miệng cười, đứng dậy ôm quyền:

“Nguyên Hao. Chờ mệnh lệnh của công tử”

Đình đài thủy tạ, lặng yên không tiếng động.

Hứa Nguyên đang chuẩn bị nâng đối phương dậy, vậy mà lại bỗng nhiên phát hiện thân thể vị “nho sinh” trước mặt này đang run rẩy rất khó nhận ra.

Trầm mặc giây lát, Hứa Nguyên nheo mắt nhìn Nguyên Hạo đang cúi đầu rồi thở dài, bỏ đi ý định đỡ hắn.

Chắc hẳn hắn đang cười, cũng đang kìm nén cảm xúc của mình, để cho sự biến thái của bản thân không đến mức dọa sợ Hứa Nguyên.

Quả nhiên, người điên vĩnh viễn là người điên.

Mặc dù bên ngoài ôn nhu nho nhã thế nào, khi chạm đến điểm hưng phấn luôn luôn rất khó che giấu.

Hứa Nguyên nhìn cá chép vàng đang không ngừng du đáng trong hồ, thuận miệng nói: “Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, đao kề trên cổ, một số người sẽ tiếp tục chọn cá chết lưới rách”

“Điểm ấy tự nhiên Nguyên mỗ biết được”

Cuối cùng Nguyên Hạo cũng sửa sang lại biểu tình, một lần nữa đứng dậy nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hứa Nguyên: “Nhưng luôn luôn có hy vọng”

Hứa Nguyên liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt cổ quái:

“Giết người thật sự có thể làm cho người ta hưng phấn?”

Nguyên Hạo rũ mắt xuống, khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười trong sáng: “Chẳng lẽ Tam công tử không thấy rằng hình ảnh máu thịt bắn tung tóe là rất đẹp hay sao?”

“Những tia máu tươi ấm áp. Nhưng thần sắc tuyệt vọng. Tam công tử thử ngẫm lại cái cảm giác tuyệt vời kia, hưng phấn chẳng lẽ không...”

“Ngừng lại”

Hứa Nguyên chặn họng Nguyên Hạo, thu hồi tầm mắt.

Hắn hiểu rồi.

Không có nguyên nhân nào khác. Nguyên Hạo này là người điên chân chính.

Giống như đúc với bên trong Thương Nguyên, chỉ là trong Thương Nguyên thì đối phương chỉ là một hình ảnh nhỏ bé 2,5D, mà hôm nay lại biến thành một người điên sống động.

Hắn si mê giết người, cũng giống như họa sĩ mê tranh, nhạc si mê âm luật.

Hiện tại Hứa Nguyên cũng không có hứng thú trao đổi tâm đắc này với đối phương.

Nguyên Hạo nghe vậy lập tức ngậm miệng, nhưng trong mắt toát lên vẻ cô đơn.

Hứa Nguyên xoay người, nhìn vào đối phương, gằn từng chữ nói:

“Đừng vì sở thích của ngươi mà làm ra vài động tác nhỏ”

Bình Luận (0)
Comment