Hứa Nguyên lắc đầu, giương mắt nhìn mặt trời trên cao: “Tính toán thời gian thì hẳn các quận huyện khác đã điều tra được tương đối, đêm nay chắc hẳn có thể liệt kê ra một cái danh sách”.
“Chậc chậc... Thật phức tạp”
Tàn hồn thánh nhân chép chép miệng, nghiền ngẫm nói: “Tiểu tử, ngươi học được những thứ này ở đâu?”
“Lạc lão đầu, đầu óc của người lớn bởi vì phải dùng để suy nghĩ”
“...” – Tàn hồn thánh nhân...
Sau khi lạc lão tự phong bế, Hứa Nguyên lại đi vào hai tửu lâu cao cấp, cùng với một câu lan.
Hai tửu lâu không tệ, còn câu lan thì thiếu một chút...
Bước ra từ trong câu lan, Hứa Hâm Dao khinh bỉ nhìn Hứa Nguyên đang lau sạch son phấn trên người: “Tam ca, động tác của huynh thật nhuần nhuyễn”
Hứa Nguyên vỗ vỗ trường bào, nhún vai: “Chứ biết làm sao giờ? Hứa Trường Ca mũi chó, trên người có son phấn thì nhất định bị đánh, đánh nhiều thành quen, nhưng mà đây là chính sự”.
Hứa Hâm Dao khẽ cười một tiếng: “Biết rồi, tối nay muội sẽ không nói với Thanh Mặc tỷ tỷ”
“Nói cũng không sao, những chuyện trước đây của ta, nàng ấy đều biết”
Đôi mắt của Hứa Hâm Dao cong lên như hai vầng trăng lưỡi liêm, tinh nghịch đưa dầu đến trước người Hứa Nguyên, cười híp mắt: “Haha, thật sự là không sao chứ?”
Hứa Nguyên hỏi ngược lại: “Vậy người, một nữ hài tử đi câu lan cũng không thấy đỏ mặt, không biết xấu hổ mà còn nói ta?”
Hứa Hâm Dao chớp chớp mắt, ôn nhu nói: “Đây không phải là vì tam ca hay sao?”
“Vì ta?”
Hứa Nguyên sửng sốt trong giây lát.
Hứa Hâm Dao bẻ ngón đốt ngón tay, nói: “Mỗi lần trong nhà sắp đến thời gian ăn tối, huynh chưa về, đại ca nhị ca đều không ở nhà, ta phải đi câu lan bắt ngươi về. Còn nữa, những nữ nhân trước kia ngươi mang về phủ...”
“Đủ rồi, bây giờ muội không đánh lại ta”
Hứa Nguyên ngay lập tức mang vũ lực ra uy hiếp.
Hứa Hâm Dao ủy khuất không phản bác, nhưng trong đáy mặt lại lộ ra vui vẻ.
Vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Hâm dao, hai người tiến về phía đường lớn dành cho xe ngựa, bên đó có trạm cơ sở của Yêu thú ti, chuyên môn thiếp lập xe yêu thú.
Có thể xem như giao thông công cộng mà quan phủ thiết lập dành cho dân chúng.
Đương nhiên, nói là dân chúng, nhưng những thú này thì bình dân bách tính dùng không nổi, bởi vì phí tổn một lần đi lại trong thành đại khái tương đương với một tháng thu nhập của dân chúng bình thường.
Xe ngựa bình thường thì rẻ hơn rất nhiều, thế nhưng cũng có rất ít dân chúng phổ thông nguyện ý tiêu số tiền này.
Đi ra ngoài ước chừng hơn mười phút, Hứa Nguyên và Hứa Hâm Dao còn chưa tìm được trạm xe yêu thú bỗng nhiên bị một người chặn đường.
Hứa Nguyên nhìn vào nam nhân đội mũ rộng vành đột ngột xuất hiện trước mặt, nhíu mày hỏi: “Làm sao tìm được ta?”
Là Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo nghe vậy, truyền âm trả lời:
“Công tử, trên đời này có một thứ gọi là bồ câu đưa thư. Sau đó, trên con đường này lại có người của Hắc Lân vệ”
Hứa Nguyên chợt hiểu ra.
Nguyên Hạo nhìn thoáng qua phương hướng Hứa Nguyên định đi tới, hỏi:
“Hướng này là công tử định đi tới trạm xe yêu thú, chuẩn bị đón xe đi đâu?”
“Đến thành khu bên kia sông Liễu Xuyên”
Hứa Nguyên thành thật trả lời.
Nguyên Hạo trầm mặc hai giây, ôm quyền nói:
“Ban ngày đi câu lan, công tử thật có nhã hứng”
Sông Liễu Xuyên, nơi tiêu tiền trong thành Vạn Tượng. Giáo phường ti và mấy câu lan nổi danh nhất thành Vạn Tượng đều ở bên đó.
Hứa Nguyên nghiêm mặt, giọng nói nghiêm túc sửa lại:
“Nguyên Hạo, đây là chính sự”
“Khục” – Hứa Hâm Dao.
Hứa Nguyên chậm rãi quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tứ muội một cát, sau đó hỏi: “Ngươi vội vã tìm ta có chuyện gì?”
Nguyên Hạo thấy vậy cũng thu liễm sắc mặt hiện tại, hạ giọng nói:
“Công tử, sự tình bên này đã an bài thỏa đáng nên chuẩn bị ra khỏi thành, đến đây để thông báo sớm cho công tử”
Hứa Nguyên nghe vậy, nhíu nhíu mày: “Đã chuẩn bị xong?”
Nguyên Hạo nghiêm túc gật đầu: “Đã xong. Nửa canh giờ trước, ngoài thành truyền đến tin tức đã tập hợp gần như hoàn thành. Mặc dù đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng dù sao tốt nhất vẫn là đi qua trước đề phòng chuyện ngoài ý muốn. Xin ngài mau chóng đưa ra quyết định”.
Nơi có người sinh sống trong Đại Viêm hoàng triều ước chừng chỉ chiếm ba mươi phần trăm diện tích, còn lại là từng cái từng cái quan đạo chằng chịt khắp nới, ngoài ra thì tất cả đều là khu không người ở. Nhưng gần Vạn Tượng thành thì mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều yêu thú phi hành đi tới đi lui, quy mô bốn vạn người rất dễ dàng bị người từ trên cao phát hiện ra.
Mặc dù có thể đánh rụng được tất cả các yêu thú chở người bay ngang qua, nhưng cũng không giấu diếm được quá lâu.
Suy tư một lát, Hứa Nguyên gật đầu: “Đi thôi, nhớ mang cả nhà Bạch Chiếu đi cùng”.
“Công tử yên tâm, việc này Nguyên mỗ nhớ rõ!”
Dứt lời, Nguyên Hạo đột nhiên như có ám chỉ: “Công tử, ta ở ngoài thành chờ mong tin tức của ngài”.
Hứa Nguyên khoát tay áo, không để ý tới tên điên này.
Nguyên Hạo nhếch miệng cười, xoay người rời đi.
Đợi đối phương đi xa, Hứa Nguyên mới chậm rãi thở dài, nói với Hứa Hâm Dao: “Chúng ta tới truyền tin trang, còn có việc muốn tìm phụ thân”.
“Không đi qua sông Liễu Xuyên nữa?”
Hứa Hâm Dao thấp giọng hỏi: “Nguyên Hạo đi vào quân cũng cần phải có thời gian, hơn nữa cũng phải tiếp tục sắp xếp?”
Hứa Nguyên lắc đầu: “Không cần thiết. Lúc trước đã hỏi thăm qua các cửa hàng khác, chưởng quỹ không đến mức lừa gạt chúng ta. Đi tìm phụ thân trước”
Hứa Hâm Dao hừ nhẹ một tiếng: “Quả nhiên Tam ca ngươi đi nơi bướm hoa cũng không phải là làm chính sự. Bảo sao lại không mang theo Thanh Mặc tỷ tỷ đi cùng. Loại địa phương kia có gì tốt chứ, so với những nữ nhân kia thì Thanh Mặc tỷ tỷ không phải xinh đẹp hơn nhiều sao?”
Dừng lại một chút, tựa hồ Hứa Hâm Dao nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi:
“Đúng rồi, Tam ca, muội nhớ rõ ở Tĩnh Giang huynh còn có một nữ tử tên là Tô Cẩn Huyên?”
“Không kém bao nhiêu”
Hứa Nguyên ngắt lời, thần sắc vẫn như thường: “Đi thôi, tới thông tin trang”