Cái tay đang rót rượu cẩn thận của nam tử diện mạo nữ tính hơi dừng lại, hạ giọng nói nhỏ:
“Không phải là người của Thương Hội Thiên An chứ? Dường như bọn họ luôn muốn đưa tay vào Tây Trạch Châu tiếp giáp với Vạn Hưng sơn mạch này.”
Nam tử trẻ tuổi cười nhận lấy chén rượu, nhàn tản nói:
“Không sao, Vạn Tượng Tông biết nên chọn như thế nào, là chọn chúng ta hay là chọn phủ Tướng Quốc, ha…không nói nữa, uống rượu.”
…
“Yên tâm đi, chắc chắn Vạn Tượng Tông biết chọn như thế nào, ở đâu mà chả có người thông minh.”
Trên lầu các Huyền Ưng, Hứa Nguyên vừa nhỏ giọng an ủi Tứ muội bên cạnh, vừa lấy ánh mắt hơi hài lòng đánh giá cái lầu các Huyền Ưng mới tinh này.
Ra khỏi thành bôn ba hơn bốn mươi dặm thì Hứa Nguyên thấy được chiếc tọa giá mà lão phụ thân kia đã chuẩn bị cho hắn vì chuyến đi này.
Lúc trước ở trên Huyền Ưng của Hứa Trường Ca, bởi vì tu vi không đủ, hơn nữa không hề hiểu biết trận văn cho nên không có lấy ý hồn cảm ứng kỹ càng, hiện giờ lại nhìn cái lầu các Huyền Ưng này thật là xa xỉ quá xá.
Lầu các được cấu tạo từ Phượng Huyết Mộc Sâm pha tạp luyện tinh thành, cả kiến trúc đều khắc đủ các kiểu trận văn, có bảo đảm thoải mái, có bảo đảm an toàn, thậm chí còn có sàng nỏ dùng trận văn công kích.
Hứa Hâm Dao hơi chần chờ hỏi:
“Bọn họ sẽ thật sự thỏa hiệp chứ?”
Hứa Nguyên thoáng trầm ngâm, thấp giọng nói:
“Tuy rằng xác suất lớn sẽ có hơi nhăn nhó một tí, nhưng cuối cùng nhất định sẽ thỏa hiệp thôi.”
Nói xong, ánh mắt Hứa Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, chép miệng:
“Kìa, ngươi xem đi, không phải tông chủ của bọn họ đã tới đấy sao?”
Mắt Hứa Hâm Dao theo đó mà nhìn qua, chỉ thấy có hai bóng người bay lên trời từ trong đám đông, lấy một tốc độ nhanh nhưng lại không mạo phạm bay về phía cự ưng đang lơ lửng giữa không trung của bọn họ.
Lúc này Hứa Nguyên quay đầu nhìn Hứa Hâm Dao một cái, cười nói:
“Nhớ là đừng nói gì, bị bọn họ nhìn ra ngươi là Hứa Hâm Dao thì Tam ca ngươi hoặc là chỉ có thể ra lệnh giết sạch, hoặc là chỉ có thể chết oan chết uổng giống nhị ca, phải nhớ kỹ nha.”
“…” Hứa Hâm Dao mím môi, gật đầu nghiêm túc.
Trong chốc lát, bóng người lớn tầm hạt đậu đã đến gần, chỉ là so với con huyền ưng to gần trăm trượng lơ lửng trên bầu trời thì thân ảnh của hai người vẫn có vẻ hơi nhỏ bé.
Nhưng sau khi hai lão giả này đến, con Huyền Ưng vẫn đang khẽ kêu nãy giờ đột nhiên ngừng lại, thay vào đó là ánh mắt cảnh giác hung ác kia.
Tiếng trầm thấp của một người lão giả trong số họ truyền vào lầu các:
“Thưa ngài, xin hỏi vì sao ngài đến đây?”
Nghe được thanh âm này, Hứa Nguyên đang ngồi trên ghế mềm nở nụ cười, không đáp lời vội, nhìn thoáng qua Hứa Hâm Dao bên cạnh trước:
“Hâm Dao, ngươi cảm thấy bọn họ đang chuẩn bị làm gì đây?”
“Cái gì?” Mắt Hứa Hâm Dao lộ ra nghi hoặc.
Hứa Nguyên gợi ý:
“Chúng ta đến để kiếm chuyện, bọn hắn chuẩn bị đối phó kiểu gì nhỉ?”
Trông Hứa Hâm Dao có vẻ hiên ngang oai hùng nhưng chỉ cần vừa mở miệng thì cả người lại trở nên dịu dàng như nước:
“Tam ca, Hâm Dao không biết, nhưng chắc là đàm phán chuyện bồi thường.”
Hứa Nguyên giơ tay lên cho một cái búng trán:
“Ngươi cũng đâu có ngu, sao lại nghĩ như vậy?”
Hứa Hâm Dao lấy tay sờ trán, chần chờ một chút:
“Nhưng…tìm đến nhà trong tình huống này, hẳn là bọn hắn sẽ biết tại sao chúng ta tới.”
Hứa Nguyên liếc nhìn hai người bên ngoài, ánh mắt hơi lạnh:
“Có câu ‘chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thấy quan tài thì chỉ có quỳ’.”
Hứa Hâm Dao cúi đầu:
“Là…như vậy ư?”
Giọng Hứa Nguyên hơi nghiêm lên:
“Nâng cái đầu lên, phải học được cách diễn, dù là ‘gặp dịp thì chơi’ cũng phải học, lúc trước phụ thân và đại ca quá bảo hộ ngươi rồi.”
“Ài, được.” Hứa Hâm Dao trả lời dịu nhẹ, hơi tạm dừng, nàng nhìn hai vị lão giả bên ngoài, khẽ hỏi:
“Tam ca ngươi không trả lời bọn họ sao?”
“Trả lời họ? Bây giờ là họ cầu ta mà thái độ còn tệ như vậy, đàm phán kiểu gì đây? Đứng ở ngoài đó trước đi.”
Hứa Nguyên duỗi lưng:
“Ngươi đi lấy Thuần Tiên Tửu trong phòng chứa đồ tới đây giúp ta.”
“Được.” Hứa Hâm Dao xoay người chậm rãi rời khỏi sương phòng.
Nghe bước chân của Hứa Hâm Dao đi xa, bỗng Hứa Nguyên thấp giọng nói:
“Không biết là vị tiên sinh nào bảo vệ nơi đây, có thể ra nói chuyện một chút chứ?”
Nói xong, trong phòng yên tĩnh.
Hứa Nguyên thở dài đang chuẩn bị lặp lại lời vừa rồi thì nghe một thanh âm không rõ nam nữ vang lên trong phòng:
“Hô? Nhóc con sao ngươi nhìn ra?”
Nghe vậy Hứa Nguyên cười một tiếng, nói:
“Nếu phụ thân có ý bồi dưỡng ta thì cũng nên có một người chứng kiến để thuật lại, hơn nữa đến đây quá nguy hiểm, hai người bên ngoài đều là Nhị phẩm trở lên, lỡ có kích thích mà làm thịt ta, phụ thân ta muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.”
Nói xong, Hứa Nguyên dừng một chút, giọng điệu nghiêm túc:
“Xin tiên sinh ra nói một lần.”
“Không tệ đấy, khà khà khà~”
Nói xong, thanh âm dần trở nên mềm mảnh, cuối cùng biến thành một tiếng cười duyên dáng quyến rũ truyền đến.
Nghe thanh âm dần dần quen thuộc này, khóe mắt Hứa Nguyên giật giật, đang chuẩn bị nói, nhoáng lên trước mắt, cả mặt chìm vào một chỗ mềm mại mang theo mùi thơm:
“Trường Thiên của ta, đã lâu không gặp ngươi, tỷ tỷ ta thật là nhớ ngươi chết mất thôi!”