Nói đến đây, thân thể lão Ngũ run rẩy lên vì căng thẳng:
“Đại trưởng lão, ngài đã từng rơi xuống biển chứ?”
“…” Đại trưởng lão nhíu mày.
Lão Ngũ cười cười, thở dài:
“Trước kia ra biển khi còn bé, ta từng rớt xuống biển từ trên thuyền, chung quanh rất tối, không thể hô hấp, chỉ có tiếng nước ùng ục bên tai.”
Nói đến đây, lão Ngũ thở dài, rất bất đắc dĩ:
“Hiện tại tông vệ do ta phụ trách tựa như ta của lúc trước vậy, rớt xuống biển, không nghe được chút âm thanh hữu dụng.”
“Chỉ có, tạp âm ùng ục.”
“Ta thật sự hy vọng biển này thật sự là biển, chứ không phải là ao mà người khác xây cho chúng ta.”
“Nhưng quá yên tĩnh.”
“Không có ai đến huyện Thịnh Sơn điều tra, không có người đến thành Vạn Tượng điều tra, thậm chí…thậm chí không có ai đến gặp Vạn Tượng Tông có hiềm nghi lớn nhất của chúng ta…”
Hoàn toàn im lặng.
Trong sự im lặng ấy, tông chủ Vạn Tượng hỏi trầm:
“Tại sao, không báo cáo việc này sớm?”
Lão Ngũ hơi ngửa đầu, nhìn mái vòm đen kịt, thở ra một hơi thật dài:
“Tông chủ, tình báo truyền tin cần có thời gian, nhân viên đi đường cũng cần thời gian, xác nhận tin tức tổng hợp càng cần thời gian.”
Nói xong, lão Ngũ giơ một ngón tay lên:
“Nhưng là sau khi nhận ra điều này, ta đã phái rất nhiều ưng kỵ thăm dò quanh thành Vạn Tượng, ngài có biết hôm nay ta nhận được kết quả gì không?”
“Có vài người trở về, có vài người không trở về.”
“Tông chủ…phía Đông của thành Vạn Tượng, bây giờ đã trở thành cấm khu.”
Lão Ngũ rút ngón tay về, nở một nụ cười trầm mang theo sự rung động:
“Thật sự, thật sự quá yên tĩnh…”
Nói xong, mây mù phiêu đãng che khuất ánh mặt trời, phút chốc đại điện trở nên yên lặng và tăm tối như đáy biển.
Không ai lên tiếng tán thành, nhưng cũng không ai phản bác đề nghị của Hạ Văn Lân.
Không biết qua bao lâu, vẫn tăm tối như trước, nhưng sự yên tĩnh lại bị đánh tan bởi một tiếng hét của chim ưng, sau đó, thanh âm oai nghiêm truyền khắp tông môn:
“Tông chủ Vạn Tượng, ra đây tí.”
Trong điện nghị sự của Vạn Tượng Tông không một ai nói chuyện, bầu không khí áp lực dường như có thể ép thành nước, mà đối lập với đó là sự hỗn loạn ồn ào trong Vạn Tượng sơn môn.
Ngay vào giờ Mùi bốn khắc, không khí trong Vạn Tượng sơn môn yên bình, giữa quần thể kiến trúc, ngàn vạn đệ tử hoặc tu hành, hoặc đối luyện, hoặc thỏa thích nói đùa trong tửu trà lâu của tông môn.
Gần như cùng lúc đó, bọn họ đều nghe được thanh âm ấy quanh quẩn ở chân trời.
Thanh âm kia bao trùm toàn bộ Vạn Tượng sơn môn một cách chuẩn xác, ngoài sơn môn không thể nghe thấy một chút thanh âm nào.
Rất nhiều đệ tử Vạn Tượng Tông buông chuyện trong tay xuống, hoặc đến cửa sổ bên quán rượu, hoặc ra khỏi sương phòng không hẹn mà cùng nhìn lên bầu trời, trong mắt mang sự nghi hoặc và kinh ngạc.
Mà một khắc sau, gần như bọn họ đều đồng thời nhìn thấy con Huyền Ưng khổng lồ đang vỗ cánh lơ lửng trên bầu trời, tu vi cao hơn một chút có thể lờ mờ nhìn thấy lầu các sau lưng Huyền Ưng.
Trong tòa tửu lâu cao lớn ở trung tâm của quần thể kiến trúc, một đám nam nữ với các kiểu quần áo khác nhau đang vây quanh một nam tử mũ phượng đứng ở bên lan can đưa mắt nhìn:
“Vương sư huynh, đó là cái gì vậy?”
“Không biết.”
“Tìm tông chủ, cao điệu như thế, không thích hợp nhỉ.”
“Có gì không thích hợp, Huyền Ưng, yêu thú phi hành quân dụng cấp A, không phải ai cũng có thể dùng được yêu thú này.”
“Phỏng chừng lại là tông chủ của đại tông môn nào, tông chủ lão nhân gia thật là bận bịu ghê…”
“Vương sư huynh nói đúng, tông chủ vì Vạn Tượng Tông ta cúc cung tận tụy, vậy một chén này chúng ta kính cho tông chủ!”
Nói xong, bầu không khí trong tửu lâu lại cười nói vui vẻ.
Tuyệt đại bộ phận đệ tử tông môn nhìn thấy một màn này ngoại trừ sự kinh ngạc lúc đầu ra thì lại dời lực chú ý về việc của mình, đối với bọn họ mà nói tuy khác thường nhưng lại không ảnh hưởng toàn cục.
Mà ở bên kia của Thác Đoan Hải, trong căn tửu lâu tao nhã yên tĩnh, một nam tử có diện mạo như nữ tính đang cung kính rót rượu cho một nam tử vểnh chân tựa vào đệm mềm.
Nơi của bọn họ không nghe được âm thanh truyền tới từ trên Huyền Ưng, nhưng nam tử trẻ tuổi vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm con Huyền Ưng có sải cánh mấy chục trượng trên bầu trời kia.
Nhìn thấy thần sắc của y, lão giả cười ha hả nói:
“Công tử, ngài là đang nhìn yêu thú phi hành kia sao? Huyền Ưng, là yêu thú mặt tiền mà Thương Hội Thiên An đào tạo ra, bình thường rất ít được bán, giá tiền là thứ yếu, quan trọng là tượng trưng cho thân phận, lão đầu Hoa Hồng kia thật sự biết kiếm tiền, có điều người này hẳn là một nhân vật lớn.”
Nam tử trẻ tuổi cười gật đầu:
“Là nhân vật lớn.”
“Hơn nữa là nhân vật lớn của phủ Tướng Quốc, khí tức áp chế của con Huyền Ưng này đối với yêu thú khác mạnh hơn một chút, chắc hẳn là không bị cắt xén đồ ăn.”
“Cái gì?”